39-Chia giường

339 31 3
                                    

Cậu đẩy nhẹ người anh, ý đừng đứng trong tư thế ám muội thế này nữa, bạn nhỏ sắp ngộp đến nơi rồi.

"Thế có muốn đi xem nhà tôi một lượt không?", anh véo nhẹ chóp mũi nhỏ, hỏi.

"Dạ có!", cậu khẽ đáp rồi gật đầu nhẹ, mái tóc đã dài của cậu bay bay trong gió đông. Xinh đẹp đúng là từ để miêu tả nhan sắc của cậu.

Anh đưa cậu đi từ phòng khách, xuống nhà bếp, đến ngoài sân sau đầy hoa, cả trên lầu và ban công nữa.

Cậu bất ngờ không chỉ là vì không gian nhà rộng và trang nhã, mà còn vì anh sống một mình nhưng các gian phòng rất là sạch sẽ, gọn gàng, cả một vườn hoa được anh chăm kĩ càng sau vườn nữa.

Hai người đang ngồi dưới nền nhà, cậu đong đưa chân, đưa mắt ngắm quanh, đầy vẻ thích thú. Cậu nhìn một lúc thì quay qua, hỏi anh:

"Vườn hoa này là tự tay anh chăm sao?"

"Ừm! Em thích không?", anh nhìn cậu, xoa đầu, hỏi.

"Có ạ! Em rất thích!", cậu nhìn anh rồi cười tươi rói.

"Vì đang vào đông nên chỉ có vài loài có thể chống chọi cơn rét. Có những loài đã tàn đi vì thời tiết khắc nghiệt, nhưng có vài loài vẫn gắng gượng sống sót qua mùa đông bằng cách rụng lá này...", anh và cậu ngồi luyên thuyên một hồi.

Cậu hắt xì hơi đến khẽ run nhẹ vì gió đông bắt đầu thổi lướt qua.

"Mau vào trong thôi, nếy không sẽ bị cảm lạnh."

"Không muốn mà, thích ngồi đây cơ!", cậu còn đang bận ngắm cảnh sắc này kia mà.

Bầu trời xanh trong mịt mù, nhưng sự im lặng và yên bình của mùa đông lại vươn lên mạnh mẽ. Không khí trong lành, trong veo, nhẹ nhàng thổi qua, đưa theo những bông tuyết bay bổng, tạo ra những vệt mờ mờ ẩn hiện giữa bầu trời và đất.

"Đúng là hết nói nổi với em."

Anh đứng dậy, đi vào trong thì phải, cậu không biết nữa. Nhưng không gian lắng đọng một hồi.

Cậu không hay biết rằng chuẩn bị có một lực tay đằng sau bồng xốc cậu lên.

"Aaa! Buông em raaa!", cậu không thấy mặt anh, chỉ biết là mình bị anh đằng sau nhấc bổng lên, cậu vùng vằng mà đạp chân, nói.

"Còn dám không nghe lời?"

"Kh-không dám nữa mà.."

Anh nghe được câu trả lời ưng ý, liền đặt cậu xuống, rồi nhanh tay kéo cửa sau lại.

Chân cậu chạm đất rồi, liền thở phù.

Vì sáng nay anh qua sớm nhưng muốn để cậu ngủ thêm sau một tuần mệt mỏi nên anh và cậu đến đây cũng đã khá trưa rồi.

"Đã 10 giờ 30 rồi sao, phải mau nấu ăn thôi."

"Em không muốn đi ăn ngoài sao?"

"Dù sao hai ta cũng ăn ngoài mãi rồi còn gì! Em muốn hôm nay mình tự tay nấu rồi ăn chẳng phải tuyệt hơn sao ạ?", cậu nghiêng đầu, hỏi.

Taegyu | Tình Hay Máu?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ