Anh ngồi ngoài này, không một giây, một tích tắc nào mà anh không nghĩ đến cậu, nỗi nhớ càng ngày càng nhiều. Có phải sau này, cuộc tình này sẽ phải dang dở không? Cho dù mai về sau, thời gian có đưa lối, liệu rằng anh sẽ ổn nếu thiếu cậu? Chắc chắn không ổn một chút nào vì cả đời này, cậu là mảnh ghép không thể thiếu của anh mất rồi..
.
Cậu ngắm nhìn ánh nền xanh xám của bầu trời tối dần trở nên đậm hơn, nhưng vẫn còn chút tím hoà quyện với bóng đêm, bỗng cậu suy ngẫm vài điều.
Giờ có nên ra nói chuyện rõ ràng với anh không? Nhưng cậu không biết phải đối mặt với anh thế nào nữa. Cảm xúc lúc này quá đỗi khó tả.
Cậu sau đó cũng ăn bữa tối anh đã làm, đơn giản nhưng ngon lắm luôn.
Thường thì những ngày cậu ôn thi, anh cũng hay nấu cho cậu thế này. Dẫu công việc sau khi thăng chức của anh không lâu dường như chồng chất, nhưng anh luôn bên cạnh dạy kèm và động viên cậu rất nhiều. Nhớ lại những kí ức đó, cậu càng thấy có lỗi với anh hơn, trách tại sao bản thân lại đa nghi đến thế.
Những suy nghĩ thoáng quay trở lại, cậu biết mình đã sai thật rồi nhưng có lẽ cần thời gian để suy nghĩ nhiều hơn.
/Rầm/
Trời bỗng xuất hiện sấm sét dữ dội, trời bắt đầu nổi từng đợt gió lớn. Cậu vội đóng cửa sổ lại. Không gian bây giờ không còn tĩnh lặng như vừa nãy nữa, tiếng sấm hòa vào tiếng mưa to, pha thêm tiếng lá cây va vào nhau.
Không khí có nhiều độ ẩm hơn khiến cậu khẽ run lên vì lạnh, cậu kéo lấy chiếc chăn trên giường mà quấn quanh mình. Cậu từ khi nào thấy trống vánh vô cùng, cậu lại bắt đầu cảm thấy nhớ anh rồi.
Anh bảo anh sẽ ngồi ở ngoài đó cho đến khi cậu có câu trả lời, không biết anh có thấy lạnh không nữa..
Cậu nghĩ mình cần 'hành động' chứ không phải đoán già đoán non như thế, cậu cầm theo chăn rón rén đi ra ngoài. Cậu mở cửa ra, bên ngoài tối om, chỉ có ánh đèn từ trong phòng cậu hắt ra, cậu ló đầu nhìn qua phía vách tường, đúng là anh đã ngồi ở đây từ khi ấy đến giờ.
Cậu thấy anh ngủ rồi, anh dựa lưng vào vách tường, một tay anh đặt trên đầu gối, một tay nắm vào bắp tay bên kia, có vẻ anh đang thấy lạnh. Cậu chầm chậm bước từng bước nhỏ nhẹ đến gần anh, nhẹ nhàng đắp chăn ấm lên người anh.
Thiếu điều, cậu vừa thả chiếc chăn ra thì có lực tay nắm lấy bàn tay cậu và kéo cậu ngã vào lòng.
"A-anh còn thức sao?
Khoảng cách này, khuôn mặt của anh đang rất gần với cậu, cậu xoay đầu qua hướng khác, né tránh anh mắt của của anh, ấp úng hỏi.
Cậu đang nằm ngang, đầu đặt trên cánh tay của anh, trông có khác gì dáng ngủ của em bé không cơ chứ!
Thật ra cậu đã từng ngủ như thế trong lòng anh, chỉ là cậu không biết thôi, vì khi ấy cậu đang say giấc. Hôm ấy cậu còn không biết mình bị cướp đi nụ hôn đầu cơ..
"Anh bảo mình ngủ bao giờ hửm?", anh vén nhẹ lọn tóc vướng mắt vì ngã đột ngột của cậu, khẽ nói.
"L-là anh giả vờ. Anh bắt nạt tôi!", cậu phình má, nhíu mày tỏ vẻ hờn dỗi.
BẠN ĐANG ĐỌC
Taegyu | Tình Hay Máu?
Vampire"Vậy rốt cuộc anh yêu tôi là thật lòng hay chỉ vì máu của tôi, Kang Taehyun?" •Fic này được viết vì sở thích,không cầu lợi nhuận. •Tất cả hoàn toàn do tưởng tượng. •Các pic trong fic không thuộc quyền sở hữu của tớ