"mời bố ăn cơm"
chuyện trong nhà từ những chuyện nhỏ nhất đều do park sunghoon làm, ngay cả việc nấu ăn hằng ngày cũng thế. nhưng em chỉ được ăn sau khi bố mẹ nuôi ăn xong, tất nhiên là phải dọn dẹp xong tất cả mới ăn, chẳng có bữa ăn nào đối với em là nhẹ nhàng, đến lúc ăn thì cũng đã mệt đến mức chẳng muốn bỏ gì vào miệng rồi.
"con thưa bố... con có chuyện muốn nói..."
người đàn ông ngồi ở phía đối diện tức giận đập đũa xuống bàn, ông nhìn về phía em: "hôm nay mày lại muốn gây sự gì với tao?"
"thưa bố... con tìm được một công việc, con muốn đi học trở lại, con có thể dùng tiền kiếm được từ công việc đó để trả học phí, bố mẹ cho phép con đi làm được không ạ?"
"kiếm tiền, mày kiếm được tiền thì trả công cho tao và mẹ mày đã nuôi mày đây này, học hành? mày xem lại bản thân đã bao nhiêu tuổi đi, học hành cho lắm chuyện ra à?"
em cúi đầu, nước mắt đã sớm lăn dài trên má.
"chỉ cần bố mẹ cho phép... tiền nuôi con, nhất định con sẽ tìm cách trả cho bố mẹ..."
người đàn bà ngồi cạnh không xót thương, ném thẳng chiếc đũa trên tay vào người em, bà hét lớn: "cút vào trong, mày đừng nghĩ đến mấy chuyện viển vông nữa, đi mà lo cho cái thân mày trước đi rồi tính đến chuyện học"
park sunghoon không nói gì thêm, lẳng lặng quay về phòng.
em uất ức rơi nước mắt, lần nào cũng thế, bố mẹ nuôi luôn từ chối những điều em muốn làm, họ thậm chí còn không xem em là con người. tuổi tác gì chứ? năm nay em chỉ mới 20 tuổi, chuyện học vẫn chưa là muộn, chẳng qua họ chỉ muốn giam cầm em trong ngôi nhà này, xem em không khác gì người ở, có khi còn tệ hơn cả thế.
em luôn coi cuộc đời em là bất hạnh, bất hạnh đến mức em không ngừng nghĩ đến cái chết. thứ duy nhất có thể giúp em giải thoát khỏi cuộc đời tồi tệ này.
bố mẹ nuôi của em có việc ra ngoài đến tối mai mới về, em đứng giữa căn nhà vốn dĩ không thuộc về mình, lạc lõng có, đau buồn có, thậm chí mang lại cho em nỗi sợ hãi bao năm tháng qua cũng có.
em quyết định chạy trốn, ở đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi nơi này là được.
cho đến khi em rời đi, thứ duy nhất em có thể cầm theo chỉ là sợi dây chuyền của mẹ để lại, chiếc điện thoại cũ và một ít tiền, em chẳng còn gì, kể cả những thứ thuộc về em cũng không còn gì cả.
seoul mưa như trút nước, em đứng tạm vào một cửa hàng tiện lợi. đã hơn 2h sáng, em mặc duy nhất chiếc áo sơ mi trên người, ô cũng không có, tiền còn lại chỉ đủ mua được đồ ăn và nước cho 2-3 ngày tiếp theo. em định bụng sẽ đi đến nơi đã tìm được việc trước, còn lại tính sau. trước mắt phải chạy khỏi bố mẹ nuôi, nếu ông bà tìm được em, chắc chắn em sẽ bị đánh đến gãy cả chân.
park sunghoon mua một lon nước trái cây, sau đó lại quay ra ngoài đợi tạnh mưa.
cô đơn quá.
đôi lúc em vẫn nghĩ, sao em có thể sống một cuộc đời cô đơn thế này nhỉ? dường như bao trùm lấy em là một màu xám xịt, em cũng chẳng nhớ đã bao lâu rồi em chưa cười trở lại nữa.