C13

258 20 0
                                    

Hoàng Lạc Vinh có chút dao động, cúi đầu rối rắm tự hỏi.

Từ lúc Trần Bỉnh Lâm bắt đầu tỉnh lại, cậu cũng đã cự tuyệt cùng đẩy ra, cũng đã chiếm thế thượng phong, không cho hắn cơ hội nói chuyện, nhớ đến những thương tổn trước kia của nguyên chủ, bây giờ xem như đòi lại cho nguyên chủ một cái công đạo, cũng là làm hắn áy náy.

Lúc sau, thật ra cậu biết tàn thuốc làm Trần Bỉnh Lâm bị bỏng, nhưng không lập tức nói, là vì cho cậu một cái bậc thang đi xuống, cũng là thâm tình thông báo cho Trần Bỉnh Lâm một cơ hội.

Chẳng qua hắn tự hạ thấp giá trị của mình để tỏ vẻ đáng thương dành lấy sự đồng tình, chuyện này Hoàng Lạc Vinh cũng không nghĩ tới, cũng chứng minh kế hoạch của cậu thực thành công.

Phân tích xong, Hoàng Lạc Vinh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ảnh ngược của mình xuất hiện trong mắt hắn, cậu nghẹn ngào hỏi một câu: "Vậy Tô Bạch tiên sinh phải làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ nói rõ ràng với hắn ta, nếu em cảm thấy nhìn thấy hắn ta liền nhớ đến những ký ức không vui, thì anh sẽ làm hắn ta không xuất hiện trước mặt em nữa, được không?" Trần Bỉnh Lâm cẩn thận hỏi, cậu có thái độ này nhất định là hắn đã có cơ hội.

Nghe thấy câu này, trong lòng Hoàng Lạc Vinh cười nhạo: Quả nhiên Trần Bỉnh Lâm chính là Trần Bỉnh Lâm, khi yêu ngươi thì ngươi chính là bảo bối độc nhất vô nhị trên đời này, khi không yêu thì liền có kết cục như vậy.

Cho nên, Trần Bỉnh Lâm, em sẽ cố gắng làm anh cả đời đều chỉ yêu mình em nha!

"Cũng không cần thiết phải như vậy." Hoàng Lạc Vinh gục đầu xuống, nhu nhược nói: "Có thể tận lực tránh đi là tốt nhất."

Nói nhỏ giọng như vậy là biểu hiện ghen, cũng không làm hắn chán ghét mà là gãi đúng chỗ ngứa, Trần Bỉnh Lâm thật vui vẻ, một tay đem người kéo vào trong lòng ngực: "Lạc Lạc, anh yêu em."

"Ân." Hoàng Lạc Vinh dúi đầu vào ngực hắn, tỏ vẻ mình đã biết.

Chuyện này đã giải quyết xong, liền gặp phải vấn đề khác, chính là Trần Bỉnh Lâm không có quần áo mặc, trên người hắn trống trơn, cũng chỉ mặc duy nhất một cái quần lót.

"Anh...." Hoàng Lạc Vinh xấu hổ liếc mắt đánh giá hắn, nhìn đến địa phương đặc thù, mặt liền đỏ bừng: "Em không có quần áo vừa người anh a!"

"Vậy anh trần trụi như thế này ra ngoài sao?" Trần Bỉnh Lâm thấy cậu đỏ mặt, liền cố ý trêu đùa, giọng điệu cũng có chút buồn rầu.

"Không được, mới không cho người khác xem!" Hoàng Lạc Vinh có chút gấp gáp, bộ dáng ghen của cậu phá lệ lại thật đáng yêu: "Em đi mua quần áo cho anh, anh chờ một chút."

Mua áo quần về, đưa cho hắn mặc vào, mang tốt mũ khẩu trang kính râm tinh tinh vào, lại thừa dịp không có người, nhanh chân trở về.

Nếu bị những người khát phát hiện, ảnh đế Trần Bỉnh Lâm lại ở chỗ này, còn không bị vây quanh mới lạ, đến lúc đó lại lên hot search, vậy thì thật phiền.

Hai người cẩn thận trở về, Trần Bỉnh Lâm đã sớm bảo trợ lý đợi ở dưới lầu, sau khi lên xe mới đem khẩu trang lấy xuống, ôm lấy người bên cạnh thân mật một chút: "Chúng ta về nhà thôi."

"A." Hoàng Lạc Vinh mặt hồng lên liền quay đầu đi, nhìn ra ngoài xem cửa sổ xem phong cảch.

Trở lý ở phía sau nhìn thấy, cũng không nói gì, làm gì cũng đều mặc kệ, không nên quản.

Trở lại nhà Trần Bỉnh Lâm, Hoàng Lạc Vinh nhìn đèn không sáng, đoán chừng Tô Bạch còn ở trong nhà, như vậy cũng tốt, hắn cũng muốn xem tình huống hiện tại như thế nào.

Trần Bỉnh Lâm mang theo người mở cửa đi vào, đèn phòng khách không có sáng, đi qua huyền quan lại thấy Tô Bạch còn ở đó chưa đi, đang ngồi ở trên sô pha.

Vẻ mặt phẩn nộ, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.

Tô Bạch đợi một ngày một đêm, hắn ta còn không tin Trần Bỉnh Lâm sẽ buông bỏ hắn, mà đi tìm Hoàng Lạc Vinh, cậu ta xứng sao? Cậu ta là cái thứ gì, có thể so được với hắn ta sao.

Nhưng sự thật trước mắt, lại hung hăng cho hắn ta một bạt tai, Trần Bỉnh Lâm đã trở lại, còn mang theo Hoàng Lạc Vinh trở về.

Tuyệt mỹ bạch liên hoa online dạy học (OhmNanon) (CV)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ