Chương 2: Thư tình không trao

6.1K 332 51
                                    

Yêu thầm giống như cơn mưa đầu mùa vậy, bất chợt đổ xuống khiến bạn không kịp trở tay. Dẫu cho từng hạt mưa rơi xuống làm đau cả đôi vai này, bạn vẫn không thể nào nhấc chân chạy ra khỏi đó để đi tìm chỗ trú...

"Ngày 23 tháng 9 năm 2020, trời nắng.

Đây là bức thư tình thứ bảy mươi chín.

Hôm qua tớ bảo sẽ mách thầy chuyện các cậu phóng tên lửa nước trong trường, cậu đã vội vã chạy đến và bảo tớ đừng mách thầy, khoảnh khắc cậu cầm lấy tay tớ, cậu không biết rằng tớ đã cảm thấy rung động đến thế nào đâu.

À, chúc mừng tên lửa nước của cậu đã phóng xa hơn cả lần trước!

Dù tình hình dịch bệnh đã đỡ hơn rồi nhưng hãy cứ đeo khẩu trang để an toàn nhé!

Mong ngày hôm nay của cậu sẽ thật vui vẻ!"

Tôi gấp gọn lá thư màu hồng phấn được trang trí bởi những miếng nhãn dán đáng yêu, sau đó lại bỏ vào một phong thư chi chít hoa nhí.

- Lại viết thư tình hả? - Hà My chống hông, hỏi tôi.

- Nói nhỏ thôi...

- Bức thứ mấy rồi?

- Thứ bảy mươi chín. - Tôi kẹp thư vào trang sách, định bụng sau khi về sẽ cho nó vào trong rương giấy.

- Gớm, viết cũng nhiều phết, vậy còn hai mươi hai bức nữa là mày tỏ tình nó hả?

- Không, chắc là tao không tỏ tình đâu... - Tôi cười buồn, nói khẽ.

- Mày chắc không? Thằng Đức kể có con bé học lớp 11 vừa tỏ tình với thằng Minh ở nhà giữ xe kìa.

Tôi khẽ giật mình, lời nói của Hà My khiến lòng tôi trở nên lo lắng và bồn chồn. Dường như con bé nhận ra được những gì mà tôi đang nghĩ, nó vội nói ngay:

- Nhưng mà thằng Minh từ chối rồi. Cái buồn cười là lý do của nó cơ, nó bảo mẹ không cho yêu sớm. - Hà My khinh khỉnh nói.

- Vậy sau đó thì sao?

- Con bé đấy nghe xong thì nhìn thằng Minh hệt như nhìn người ngoài hành tinh, nó bảo thằng Minh đẹp trai nhưng bị dở người! - Giọng điệu của Hà My khi kể chuyện khiến tôi bật cười, nó thấy vậy thì bĩu môi, hỏi - Mày cười cái gì? Tạm bỏ qua cái câu từ chối sặc mùi EQ thấp của nó, thì mày không định tỏ tình à?

Tôi miết đầu ngón tay, ngẫm nghĩ, muốn thì muốn chứ, nhưng tỏ tình thất bại thì chẳng phải mọi thứ sẽ chấm hết sao? Tôi sợ cái ngày mà tâm tư này bị Nhật Minh phát hiện ra, tôi sẽ không còn cách nào để đến gần cậu ấy nữa.

- Tao sợ bị từ chối.

- Vãi, mày bỏ qua ngành mày thích để được cùng một trường với nó, nhưng lại không dám tỏ tình à? Yêu là phải nói, đói thì phải ăn chứ!

- Tao xuống căn-tin đây, mày có muốn mua gì không? - Tôi đánh trống lảng, lấy ví từ trong balo ra.

- Đấy, nói tới thì trốn, đúng là chẳng có tiền đồ gì hết. - Hà My khoanh tay, lắc đầu ngán ngẩm nhìn tôi.

[FULL] Thầm Yêu Ánh Dương Rực RỡNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ