CHUYỆN XƯA

48 3 0
                                    

Bởi vì sự hô hoán của Ara, Haewon và Jeno nhanh chóng bị tách ra bởi đám đông đến xem.

Con gái thì giữ chặt Haewon, con trai thì kéo Jeno, Cho Hee thì vô cùng căng thẳng mà bảo vệ trước người Haewon.

Một đám người trịnh trọng nghiêm túc——

"Hai người bao tuổi rồi mà còn đánh nhau vậy?"

"Chuyện gì mà phải động thủ mới được thế?"

"Jeno cậu cũng thật là, không thể nhường Haewon được à?"

Haewon được vây lại giống như động vật được bảo tồn, có chút nói không nên lời: "Tụi em không đánh nhau, em chỉ là..."

Chỉ là cái gì?

Tất cả mọi người đều nhìn cô.

Nhưng Haewon cũng không biết phải giải thích chuyện vừa rồi thế nào. Nói thật, bản thân cô vẫn chưa hoàn hồn lại sau cảnh tượng ấy, cổ tay cô vẫn còn sót lại hơi ấm khi bị Jeno cầm lấy.

Cô vô thức nhìn anh, thấy ánh mắt cũng anh cũng giống như những người khác, đều đang đợi câu trả lời của cô.

Ánh mắt cô lơ đãng nhìn xuống, Haewon ngoài ý muốn phát hiện, không biết có phải do hỗn loạn khi nãy hay không mà thứ chướng mắt ở cổ áo Jeno đã không còn nữa.

Chiếc áo sơ mi phẳng phiu không dính chút bụi, sạch sẽ đẹp mắt.

OK, vậy hết chuyện rồi.

Cảm giác khó chịu của Haewon cũng dần tan đi.

Loại cảm giác từ bức bách khó chịu bỗng cảm thấy sảng khoái rất khó để hình dung. Giây trước còn giống như bị kiến cắn, đứng ngồi không yên, giây sau cả người lại trở nên khoan khoái, đến hô hấp cũng thông thuận hơn.

Haewon thoải mái nhún vai, cười nói: "Không có gì, tụi em thuận tiện nói mấy câu ấy mà."

Mọi người: "....."

"Nếu đã không có việc gì vậy lại đây ăn cơm đi." Seo Jun nói.

Đám người lại đi về phía phòng ăn, Haewon đi phía sau đội ngũ lặng lẽ đưa mắt nhìn Jeno.

Cô cảm thấy mặc dù Jeno đôi lúc cứ hay bày ra dáng vẻ ra cao ngạo, lạnh lùng nhưng có một điểm mà cô khá tán thưởng ở anh.

Đó là không nhiều lời.

Cái gì nên nói, cái gì không nên nói anh hiểu rất rõ.

Chẳng hạn như chuyện bị hiểu lầm vừa rồi, nếu như đổi thành Jisung thì nhất định sẽ nghẹn ngào nói "Rõ ràng là chị kéo tôi trước."

Nhưng Jeno sẽ không.

Nhưng cũng có thể là anh lười phải tranh luận với cô.

Haewon vừa nghĩ vừa đi tới phòng ăn, mọi người ngồi xuống xung quanh chiếc bàn tròn to lớn được làm bằng đá cẩm thạch, Cho Hee ngoan ngoãn đứng sau lưng Haewon, Haewon chỉ vào chỗ bên cạnh: "Ngồi đi."

Cho Hee lắc đầu: "Không cần đâu, em không đói."

Haewon không còn gì để nói: "Kêu em ngồi thì cứ ngồi đi, ăn bữa cơm thôi mà, đừng có mà quy quy củ củ như nha hoàn thời xưa không bằng."

[Chuyển ver] Jeno || Yêu đương tự nguyệnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ