Varane x Antony [1]

172 6 7
                                    

Antony Matheus dos Santos nhớ rất rõ lần đầu tiên cậu gặp Raphaël Xavier Varane trên con đường lớn giữa lòng London. Hôm ấy trời đổ tuyết rất dày, xung quanh cậu đều là một màu trắng xoá, cậu ngồi co ro dưới mái hiên một căn nhà nhỏ lát đá sỏi trước sân, cánh cửa gỗ màu chàm đóng kín, ngăn cách từng cơn gió buốt lạnh với thế giới ấm áp của lò sưởi và bữa tối thịnh soạn trên bàn. Antony không nhìn vào bên trong, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng reo hò của bọn trẻ khi trông thấy món ăn mà chúng thích, trước đây cậu cũng vậy, khi còn bố mẹ trên đời.

Đôi tay nhỏ cố nhét sâu vào túi áo, Antony rụt cổ lại, hy vọng chiếc áo cũ đã sờn vai này có thể ủ ấm cho cậu qua mùa đông, nhưng tuyết rơi ngày một nhiều, tiết trời cũng càng ngày càng lạnh, đến nỗi lông tơ trên người cậu đều dựng đứng cả lên. Antony co tay thành nắm đấm, gồng mình nén xuống cơn rùng mình vừa theo cơn gió phật vào mặt, bất quá cậu thật sự không chống nổi, xương hàm nghiến lại như muốn đông đá, cậu run lên một trận, gục mặt vào cánh tay đang ôm lấy đầu gối. Biết thế cậu đã không gom hết số tiền bố mẹ để lại, lặn lội đến tận nơi này. Người bạn cũ mà mẹ nói chắc chắn sẽ giúp đỡ cậu, sẽ báo đáp ân tình ngày trước mà bọn họ từng nhận lấy từ chỗ bố mẹ cậu, rốt cuộc lại trở mặt nói cậu không biết xấu hổ tìm đến tận nhà muốn ăn bám bọn họ.

Phải, Antony rất xấu hổ, nên cậu mãi không dám mở lời nhờ vả ai, chỉ có thể ngồi ở đây, tay lạnh, bụng đói, ngắm nhìn thành phố mờ mờ giữa làn mưa tuyết.

- "Cậu bé, sao em lại ngồi một mình ở đây thế?"

Antony giật mình nhìn mũi giày người đứng trước mặt mình, cậu ngẩng đầu, tức thời chạm phải đôi mắt đầy lo lắng của người kia.

- "Em đói à?" - Vóc dáng cao gầy vừa vặn chắn đi mưa tuyết trước sau vẫn phật vào mặt cậu, khiến gương mặt Antony dần ấm lên. - "Em có muốn ăn bánh ngọt không?"

Antony lùi về phía sau, chiếc áo ấm bị đẩy xộc lên, khiến cậu trông càng thêm nhỏ bé.

- "Không cần." - Cậu nói, thanh âm như muốn mắc lại ở yết hầu.

Những người ở đây, không có ai tốt cả.

- "Em ngồi đây lâu lắm rồi à? Chắc tuyết sẽ rơi cả đêm đấy." - Người kia nhìn quanh, không còn căn nhà nào mở cửa, thậm chí vài căn đã tối đèn. - "Nhà em ở đâu? Anh đưa em về nhé?"

Antony như cũ không đáp, mùi thơm của bánh mì bơ thoảng qua cánh mũi, cậu cắn môi, bụng kêu lên cồn cào.

- "Tôi... không có nhà."

Thanh âm khẽ khàng bật ra khỏi đôi môi tái nhợt, không còn bố mẹ, cậu đã không còn nhà để về nữa.

Người kia thoáng im lặng, rồi chợt ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

- "Nhà của anh ở gần đây, hay em theo anh về nhà tránh rét một đêm đi, ở ngoài này một mình nguy hiểm lắm."

Antony nhìn người kia, cậu chỉ mới gặp anh ta lần đầu, nói với nhau dăm ba câu, anh ta thậm chí còn chưa biết tên cậu, vậy mà đã mời cậu về nhà. Anh không sợ cậu là người xấu ư?

- "Không cần đâu, anh... cho tôi một cái bánh mì là được rồi."

Antony không dám nhìn người kia, cậu không muốn xin xỏ, nhưng bụng của cậu rất đói, đã gần hai ngày rồi cậu chưa ăn chút gì. Bất quá anh cứ nhìn cậu như thế, càng khiến cậu không biết làm sao.

[Many shots] Nuôi vợ [All couples]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ