Mùa hè năm đó, Achraf Hakimi mười hai tuổi, theo chân mẹ đến căn nhà gỗ nhỏ ba tầng có giàn hoa hồng leo đan thành mái vòm trước cổng. Cánh cửa chậm rãi mở ra, đón hắn bằng nụ cười trong veo ngập nắng.
Achraf Hakimi không biết người này, nhưng mẹ hắn nói, Thorgan Hazard, con trai thứ nhà Hazard, chính là anh trai nhỏ từng bế hắn chụp ảnh khi hắn tròn một tuổi.
Là vợ tương lai của hắn.
- "Achraf, là cậu nhóc từng tè dầm ướt áo anh đúng không?"
Thorgan Hazard cúi người, âu yếm véo chóp mũi cao của hắn. Achraf Hakimi ngược lại nhíu chặt đôi mày dày rậm mà hắn luôn tự hào, đôi má phớt nâu ửng hồng vì xấu hổ. Tiếng cười vui vẻ rộn vang khắp nhà, khiến hắn càng quẫn bách hơn. Đối với Thorgan Hazard, đây là lần thứ hai anh gặp hắn, nhưng đối với hắn, đây rõ ràng là lần đầu tiên gặp người kia. Ấn tượng ban đầu là cực kì quan trọng, vậy mà anh lại khiến hắn mất mặt thế này.
Achraf Hakimi hờn dỗi không muốn nói chuyện, nếu không phải vì lời hứa được mua đồ chơi mới của mẹ, hắn sẽ không theo mẹ đến đây để bị trêu chọc đâu.
- "Bé con có muốn theo anh lên phòng chơi không?"
Thorgan Hazard mang theo một que kẹo cầu vồng, đưa đến trước mặt hắn. Hakimi nhìn que kẹo hồi lâu, đồ ngọt thì hắn không thích, nhưng nếu là đồ chơi, thì hắn có chơi cả ngày cũng không chán.
Phòng của Thorgan Hazard ở tầng ba, không lớn bằng phòng của hắn ở Morocco, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái bàn học và một tủ quần áo nhỏ, ngoài lan can là một giàn hoa thu hải đường đỏ nhạt từ sân thượng rũ xuống như chiếc mành che. Hương thơm thoang thoảng, dịu dàng khiến Hakimi mê mẩn, hắn chìm đắm giữa mấy món đồ chơi cũ của Thorgan Hazard, đến mức khi nghe tiếng gọi của mẹ, thì trời đã xế chiều.
Thorgan Hazard tặng cho hắn con báo bông mà anh thích nhất, trước khi tạm biệt anh để trở về nhà, hắn ôm anh một cái thật chặt, ngẩng đầu nhìn lên từ lồng ngực anh, chạm phải đôi mắt đang dịu dàng nhìn hắn.
- "Đợi em lớn rồi, sẽ cưới anh về làm vợ nhé?"
Thorgan Hazard bật cười, xoa đầu đứa nhỏ đáng yêu trong lòng mình:
- "Được, đợi Achraf lớn rồi, anh sẽ gả cho em."
Thorgan Hazard là nói đùa, mà Achraf Hakimi lại tin anh nói thật. Hắn đồng ý cùng cha mẹ dọn về gần nhà Hazard, ở trên cùng một con đường lớn, chỉ cách nhau chưa đến ba phút đi bộ.
Mỗi buổi sáng, Achraf Hakimi đều dậy thật sớm, mang một quả cam ngọt, đứng trước cửa nhà Hazard, chờ đưa cho vợ tương lai, rồi mới đi học.
Mỗi buổi sáng, Thorgan Hazard đều nhận một quả cam ngọt của Achraf Hakimi tặng cho, xoa đầu hắn một cái, có khi là thơm lên má hắn, rồi mới vẫy tay tạm biệt hắn đến trường.
Bất kể nắng mưa, bất kể bốn mùa, quả cam có thể lúc to lúc nhỏ, lúc ngọt lúc chua, nhưng Achraf Hakimi chưa từng quên mang cam cho Thorgan Hazard, năm năm qua đều là như thế.
Achraf Hakimi rốt cuộc cũng đuổi kịp Thorgan Hazard, cùng đỗ vào một trường đại học, học cùng một khoa, dù anh hơn hắn đến năm tuổi. Bất quá, hắn chỉ học vượt được ba lớp, khi hắn học năm nhất, anh đã học đến năm ba. Ethan Hazard, kém Thorgan hai tuổi, con trai út nhà Hazard, trở thành bạn cùng lớp của hắn, bọn họ thân nhau đến mức, Ethan từ lâu đã xem hắn là anh em một nhà.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Many shots] Nuôi vợ [All couples]
Fiksi PenggemarMình muốn viết thật nhiều nhưng lại lười và đôi lúc siêng thì không có thời gian :) Tập hợp những truyện ngắn về bọn nhỏ cùng chủ đề nuôi vợ, có khi là nuôi chồng nữa, có khi ngược mà ngọt cũng không chừng 🙇🏼♀️ ❤️