Việt Nam là mối tình đầu tiên và duy nhất của Cuba.
Hai người vào sinh ra tử cùng nhau, hoạn nạn có nhau, tay trong tay mà tiến đến ngày mai; là ánh sáng trong đêm soi sáng cho Cuba dù là những ngày tối tăm nhất. Cuba thích Việt Nam, thích đến mức chìm trong mộng tưởng xuân thời, ngày ngày sống lại cảm xúc ngây ngô của tình yêu tuổi trẻ trong một cơ thể già cội.
Mỗi khi nhìn thấy gương mặt sáng sủa của Việt Nam, Cuba thấy tim mình lâng lâng như phấn hoa trong gió; mỗi khi nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Việt Nam, Cuba quên hết mọi muộn phiền mà mơ tưởng về một ngày mai tươi đẹp; mỗi khi Việt Nam chạm vào vai Cuba, Cuba không thể không nghĩ đến viễn cảnh cùng Việt Nam sống chung một nhà.
... Nhưng dù là giấc mộng đẹp nhất rồi cũng sẽ đi đến hồi kết thúc. Cuba đem hết can đảm của mình thổ lộ cảm xúc từ tận đáy lòng với Việt Nam, Việt Nam không từ chối Cuba, là điều tốt, nhưng...
... Việt cũng chẳng hồi đáp lại Cuba, vì Việt Nam muốn giữ mối quan hệ của cả hai như hiện tại.
Cuba có hơi buồn, nhưng không tệ, bởi vì miễn là cả hai vẫn có thể là bạn thì vẫn có thể ngày ngày nhìn gương mặt vui vẻ của Việt Nam. Và với Cuba, nhiêu đó đã đủ rồi.
Ngay hôm sau, Việt Nam mất tích.
Sáng sớm đã nghe tin dữ, lo thì cũng lo lắm, nhưng trong lòng Cuba trào dâng một cảm xúc khác, một mối lo khác dằn xé trái tim anh:
- Việt Nam... ghét mình đến mức bỏ đi ư?
Nếu không thì tại sao không sớm không muộn, ngay sau khi Cuba tỏ tình xong lại mất tích? Cuba vừa lo sợ Việt Nam xảy ra chuyện không hay, vừa buồn lòng nghĩ rằng người ta ghét mình đến mức thà bỏ đi chứ không thèm làm bạn nữa...
- Thôi, đừng buồn nữa! Uống rượu đi.
Thầy Ussr "an ủi" Cuba bằng một ly rượu trắng, anh buồn bã nốc cạn ly rượu. Thầy Ussr dạo này hơi kỳ lạ, không phải là thầy không lo cho Việt Nam, mà là do ổng tối ngày say xỉn nên mới không tỉnh táo bắt kịp tin tức trên forum. Nghe Cuba kể mới giật mình hỏi tới tập, nhưng cái mặt giật mình của Ussr có vẻ tội lỗi, giống như vừa làm gì sai với Cuba mà không dám nói ấy.
Cả hai ngồi uống rượu, uống cho đến trời đất quay cuồng, uống cho đến quên hết mọi thứ mà khóc trào đờm. Cuba kể lể đủ thứ với Ussr, nói rằng mình yêu, mình nhớ Việt Nam ra sao, và Ussr thì trông giống như một tên tội phạm bị phát giác vậy...
Ussr nhắc đến Russia, dạo này Cuba cũng thường thấy chị đi với Việt Nam, nhưng Cuba không nghĩ Russia thích Việt Nam, vì chị vốn không thích những thứ nhỏ xíu yếu đuối — Cuba không nói Việt Nam yếu đuối, anh biết Việt kiên cường mạnh mẽ ra sao, chỉ là vẻ ngoài của Việt Nam khá nhỏ nhắn và vô hại, không phải dạng người mà Russia thích.
- Hu hu hu... con nhớ Việt Nam quá thầy ơi...
- Mày làm khó thầy quá!
Ussr vỗ vai an ủi Cuba, trông y càng lúc càng bức bối như mủi lòng, còn Cuba trông càng lúc càng thảm. Đúng là đụng vào tình yêu thì không ai bình thường...
Sau một hồi uống say thì Ussr bắt đầu "đau" gan, và y không tiếp rượu Cuba nổi nữa nên y gọi cho China nhờ cô qua giúp y giải quyết tơ lòng cho Cuba thất tình. Không biết có phải do tưởng tượng hay không mà khi giải thích do Việt Nam mất tích nên Cuba buồn, China hoảng hốt làm rơi điện thoại rồi bảo mình sẽ qua liền như muốn chuộc tội. Rốt cuộc là mấy người này bị gì vậy?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Countryhumans] Án mạng mười hai hung thủ [1]
FanficMột vụ án mạng. Một nạn nhân. Nhưng có đến mười hai hung thủ. > written by: Sunwaii03 status: đã hoàn thành genre: hài cốt đời thường, tội phạm nghiện ngập, tâm linh ma cỏ, ông nói gà bà nói vịt,... started: 1/6/2023 (outline) - 1/10/2023 (storyl...