Chương 8: Anh trai chơi em (H)

6.9K 69 3
                                    

Cô quả thực không thể tin được lỗ tai của mình!

Đây vẫn là Thịnh, Minh, Hoài từ trước đến nay vẫn giữ mình tuyệt đối trong sạch, không thể ở bên ngoài túng dục, sao!

"Thật sao? Làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ."

Minh Dư chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, duỗi tay túm cổ áo anh, ngượng ngùng nói: "Bên ngoài toàn là người. Chẳng qua nếu anh trai muốn, em cũng có thể."

Thịnh Minh Hoài nắm dương vật phát đau của chính mình. Giờ khắc này, anh thật sự rất muốn hung hăng thao lộng cô, xem cô còn có thể cười nổi không.

"Vậy em nói, muốn anh "chơi" em như thế nào?"

Thịnh Minh Hoài cúi đầu hôn lấy tai cô, lỗ tai bị khoang miệng ướt nóng bao vây, đầu lưỡi miêu tả hình dáng của tai.

Lúc liếm láp, cô cắn chặt răng vẫn kêu lên: "Đừng… đừng liếm như vậy."

Giữa chân còn đang bị thăm dò, một trên một dưới, bị câu ra càng nhiều nước hơn.

Khó chịu, nhưng rất kích thích.

Cô quả thực muốn điên rồi, muốn lớn tiếng kêu, nhưng phòng cách âm của Club cũng không quá tốt.

Cách một bức tường, tiếng mấy người Quách Gia Dịch chơi bài rõ ràng như ở trong tai. Thấy bọn họ rời đi nhưng còn kêu ca ở bên ngoài: "A Hoài, sắp được rồi, mau ra đây đi!"

Thịnh Minh Hoài là người rất chú trọng hình tượng.

Ngày thường có chơi phát điên với cô đến đâu, cũng phải chờ lúc tan học, vườn trường to như vậy đừng nói đến người, đến con chim cũng không có, anh mới có thể bỏ đề phòng hôn cô, sờ sờ cô.

Sau đó lại càng không kiêng nể một chút nào.

Giữa giờ thể dục duỗi tay niết eo cô, đã là chừng mực đột phá lớn nhất của anh.

Cho nên Thịnh Minh Hoài trong mắt người ở bên ngoài, càng là thiếu niên ngây thơ tuân thủ nam đức nghiêm ngặt ngồi ở trong lòng vẫn không loạn.
Không có ai cảm thấy anh sẽ làm cái gì với Minh Dư ở đây.

Chỉ sợ Minh Dư lại muốn cởi quần anh.

"Anh ấy đang kêu chúng ta đi ra ngoài."

Minh Dư hiếm khi rụt rè, run rẩy dỗ anh: "Thịnh Minh Hoài, đừng làm, chúng ta đi ra ngoài được không."

Mái tóc của cô hỗn độn, bộ ngực sữa nửa thân trần, làn váy bị kéo đến phần eo. Khuôn mặt bị ức hiếp đến mức phiếm hồng, mị nhãn như tơ, bộ dáng nhu nhược đáng thương xin anh, là bộ dáng trước nay Thịnh Minh Hoài chưa từng nhìn thấy.

Mà quần áo của anh chỉnh tề, đến một sợi tóc cũng không loạn. Nếu không phải vật dưới háng thật sự căng, cô sẽ bị gương mặt thanh tâm quả dục của anh trước mặt lừa.

Rõ ràng rất ồn, nhưng cô lại chỉ nghe được tiếng thở gấp của anh, mà còn phóng đại vô hạn ở bên tai.

"Không phải nói tính tình anh lãnh đạm sao? Không "chơi" cho em sướng, anh làm sao dám đi ra ngoài." Lòng bàn tay của Thịnh Minh Hoài còn đè ở phía dưới cô, ngón tay linh hoạt, dọc theo khe thịt trung gian khảy qua lại.

[HOÀN - EGCC - CAO H] EM GÁI COCA - BẠCH MAO PHÙ LỤCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ