Hurrykng mơ màng tỉnh giấc, cậu nhắm chặt mắt. Mặt nhăn cả lại, tự nhiên đầu nhức bưng bưng luôn. Bảo Khang không còn cách nào khác ngoài nằm xuống. Cậu vỗ vỗ lên đầu mình mấy cái. Chắc là máu lại chưa kịp lên não. Cậu mò mò đầu giường lấy cái điện thoại. Vừa mở điện thoại lên, cậu đã rất bất ngờ. Ngủ từ một giờ chiều đến bảy giờ tối. Thông báo có ba cuộc gọi nhỡ lúc bốn giờ chiều, cậu ngủ say đến nỗi không nghe được tiếng chuông luôn.
Nằm hơn mười phút, Bảo Khang mới đứng dậy được, dù mọi thứ hơi mờ mờ. Tự nhiên Hurrykng muốn mua bảo hiểm nhân thọ, đề tên người thừa kế là mẹ mình. Sao cậu còn trẻ, chỉ mới cày không bao lâu. Nhưng lại bệnh đến ra nông nổi này. Cậu đi xuống nhà bếp, muốn nấu một gói mì ăn, nhưng cậu lại mệt đến thở không ra hơi.
Ầm. Hurrykng cầm cái tô không vững đến rơi cả cái tô xuống đất. May mắn là nó không bể, nếu không dọn mệt nữa. Cậu quyết định không nấu mì ăn nữa. Đi cất cái tô lại giàn chén. Bảo Khang định nhắn tin cho Hieuthuhai mua cho mình một phần cháo. Nhưng rồi lại thôi, cậu cũng hết thuốc rồi. Tự ra ngoài mua thuốc rồi mua gì ăn cũng được. Từ điểm biểu diễn về tới nhà họ rất xa. Gã về tới đây cũng khuya rồi. Nhờ gã mua này kia nữa thì không tiện.
Bảo Khang đi đến tủ lạnh lấy sữa uống. Sữa của cậu hết rồi, Bảo Khang thường uống loại không đường. Còn Hieuthuhai là có đường, cậu nhìn tới nhìn lui không có Hieuthuhai thì uống của nó chắc không sao. Cậu cầm hộp sữa Hieuthuhai lên uống. Uống được một ngụm thấy ổn ổn, nên Hurrykng cố uống ngụm nữa.
"Ụa".
Ngay lập tức cậu che miệng chạy vào toilet nôn ra hết. Nôn đến không còn gì, cậu ngồi luôn xuống sàn cố hít thở. Hurrykng chưa bao giờ nghĩ mình bị bao tử cả. Cậu ăn đầy đủ ba bữa mỗi ngày và còn ăn rất khỏe. Tại sao tự nhiên lại bị thế này nhỉ, bây giờ cả sữa cậu cũng chẳng uống được. Hurrykng để ý, dường như ban ngày cậu sẽ ổn hơn, khi vào chiều và tối cậu thấy mình yếu hẵn.
Đến lúc Hurrykng ra khỏi nhà vệ sinh đã là tám giờ tối. Cậu quầng cả buổi vẫn chưa ăn được gì. Mà đã tám giờ rồi, Bảo Khang thở dài mặc áo khoác vào đi ra ngoài mua thuốc. Thêm một ngày nữa chắc không sao, sáng mai cậu sẽ đến chổ anh Trường khám. Hôm nay chắc Hieuthuhai không về rồi.
Bảo Khang đi bộ xuống đường. Gần chung cư nhà cậu, hình như có nhà thuốc Long Châu. Cậu nhìn thấy xe cá viên chiên, nhưng sợ mình lại nôn. Nên lại bước qua. Hay là bún thịt nướng, mì hoành thánh thì cũng được phải không. Bảo Khang suy nghĩ khi nhìn thấy xe hủ tiếu gõ mà cậu và Hieuthuhai hay ăn.
Đi mua thuốc rồi về mua ăn.
Bảo Khang bước qua xe hủ tiếu rồi đi về phía tiệm thuốc tây. Sau khi nêu 7749 cái triệu chứng mà cậu đang gặp phải. Anh dược sĩ khuyên cậu tốt nhất là nên đi khám đi. Tốt nhất là kiểm tra tổng quát. Cậu cảm ơn vì anh đã nhắc nhở rồi ra về.
"Khang".
Bảo Khang nghe ai gọi mình thì quay lại thì. Thì ra là Rex.
"Oh Rex, mày đây rồi thằng Hiếu đâu".
"Chắc là đang ở chỗ Negav. Cho mày coi cái này nè".
Rex đưa điện thoại cho Hurrykng xem một tấm ảnh, Negav hôn mặt Hieuthuhai. Bảo Khang thấy tấm hình có thoáng buồn. Cậu chợt nhận ra mình không là duy nhất. Đúng thôi, không phải một mình cậu hay mọi người ở Gerdnang. Hieuthuhai gặp gỡ và quen biết với rất nhiều người. Đây là một anh bạn rất nổi tiếng mà.
BẠN ĐANG ĐỌC
(HIEUKNG) Date In The Moonlight
Romance/Date in the moonlight/: hẹn hò dưới ánh trăng Cp: Hieuthuhai × Hurrykng (anh em hủ tiếu) 24K.Right × Double 2T: vợ chồng son "Em giặt đồ cho anh đi làm. Anh đi làm kiếm tiền nuôi em". Truyện có yếu tố nam sinh con. Cân nhắc trước khi vào hố.