13

74 4 0
                                    


Chương 13

Từ lâu, Điền Chính Quốc đã có 'nam thần' của chính mình.

*

Sau khi vào cấp II, Điền Chính Quốc lại tiếp tục cao thêm.

Hồi nhỏ, cậu xinh xắn đáng yêu, bệnh tật liên miên không dứt. Mấy năm vừa rồi, cậu kiên trì luyện tập, có chế độ ăn uống hợp lý, cả người thay da đổi thịt, cả tinh thần và cơ thể đều tốt hơn rất nhiều, thậm chí cơ bụng lồ lộ 6 múi. Thằng nhóc nhỏ nhắn dễ thương ngày nào nay đã biến thành thanh niên đẹp trai, cao lớn vững vàng. Cậu tốt tính, vừa năng động hay tụ tập đá bóng cùng đám con trai, lại vừa nhiệt tình sẵn sàng giúp đỡ đám con gái chân yếu tay mềm. Không chỉ vậy, Điền Chính Quốc còn học hành giỏi giang, lọt vào top 3 trong lớp, bên cạnh đó lại còn có tài lẻ vẽ đẹp, nên vừa mới vào học được nửa kỳ đã trở thành 'nam thần' mới nổi trong trường.
Cũng vào chính thời điểm này, Điền Chính Quốc phát hiện ra, bản thân không thích con gái.

Sau học kỳ một, có rất nhiều nữ sinh gửi thư tình cho cậu, nhưng cậu chẳng có cảm giác với bất kỳ ai. Có người xinh đẹp, có người đáng yêu, cũng có người thông minh, nhưng cậu chỉ có thể coi họ là bạn, không một chút mảy may rung động.

Cậu không thích thả thính nhập nhằng với ai, cũng chẳng coi việc được người người theo đuổi là việc to tát đáng huênh hoang. Bởi vậy nên, mỗi khi nhận được lời bày tỏ dốc ruột dốc gan, cậu đều chân thành, thẳng thắn xin lỗi.

Mà cũng thật kỳ lạ, dù cậu đều từ chối nhưng đám con gái cũng chẳng hề ghét cậu. Thậm chí, có nhiều người sau khi tỏ tình không thành công thì quay ra làm bạn tốt của cậu. Có người thông minh giỏi giang học tập hạng nhất, có người thì là nữ sinh xinh như mộng cuối cấp.
Bạn bè thường trêu đùa cậu, nói rốt cuộc thì mày nghĩ gì vậy hả, đến nữ thần của trường mày cũng không thích, chẳng lẽ mày còn muốn đòi nam thần?

Điền Chính Quốc nói vài ba câu chuyển đề tài, đập bóng rổ hẹn bạn chơi một trận.

Chuyện cậu muốn nam thần hay không, chính là bí mật ẩn sâu dưới tận đáy lòng.

Từ lâu, Điền Chính Quốc đã có 'nam thần' của chính mình. Người ấy là người vào lúc cậu yếu đuối bất lực nhất, cõng cậu đi dọc con đường nhỏ rợp bóng cây. Thời gian chớp mắt tựa thoi đưa, người ấy đã tiến thẳng vào lòng cậu cậu, chiếm cứ trái tim cậu từ lúc nào không hay.

ads

Lần tiếp theo họ gặp mặt, là nghỉ hè hết lớp bảy.

Điền Chính Quốc đã không còn gọi Kim Thái Hanh là 'anh Hanh Hanh' nữa, mà đổi thành 'Kim Thái Hanh'.

Kim Thái Hanh hơi sững sờ, rồi ngay lập tức bật cười, giơ tay xoa xoa mái tóc đã được vuốt nếp cẩn thận của Điền Chính Quốc, rồi lại niết niết cánh tay rắn chắc lồ lộ ẩn hiện cơ bắp của cậu, nói: "Đường Đường của chúng ta càng ngày càng đẹp trai!"
Lúc nói những lời này, đôi mắt Kim Thái Hanh cong cong, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng.

Hai má Điền Chính Quốc ửng đỏ, si dại nhìn anh.

Kim Thái Hanh cắt đầu đinh gọn gàng, đường cong quai hàm cùng mũi góc cạnh rõ ràng nét nào ra nét đó, vẻ trẻ con ngây thơ đã hoàn toàn biến mất, nhường chỗ cho sự mạnh mẽ, dữ dội cùng khí chất áp đảo sắc bén.

Chuyển ver : vkook Mè xửngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ