Chương 4Dường như rất lâu rồi, trong cậu mới lại nảy lên loại cảm xúc này. Giống như năm đó, nhân lúc Kim Thái Hanh ngủ say, cậu cũng kìm lòng không đậu mà khẽ khàng hôn trộm lên những đầu ngón tay anh.
*
Kim Thái Hanh không đuổi Điền Chính Quốc đi, thậm chí cũng không nói nặng lời một câu nào, song, chính trị viên Trương Cừ lại gọi Điền Chính Quốc ra quở trách một trận.
"Cậu là thông tín viên, không phải là người hầu của Tiểu đoàn trưởng Kim!" Trương Cừ đã hơn 40 tuổi, rất ra dáng cán bộ lão thành, lông mày chau lại hằn thành vết sâu, tay cầm chiếc cốc sứ bị ố màu bởi những cặn trà cũ.
Điền Chính Quốc nhìn cốc trà bị ố màu, nghĩ tới cốc nước của Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh cũng uống trà, nhưng từ trước tới nay cốc nước vô cùng sạch sẽ.
Công việc rửa cốc trước kia là do Kim Thái Hanh tự làm, sau khi cậu đến liền kiên quyết ôm đồm vào mình. Mỗi ngày pha trà rửa cốc, đôi khi sẽ thừa lúc không ai trông thấy, trộm hôn hôn lên mép cốc trà.
Cậu biết lúc Kim Thái Hanh uống trà, môi sẽ kề tại vị trí nào. Khi hôn lên nơi đó, tựa như đang hôn Kim Thái Hanh vậy.Chỉ vừa tưởng tượng như vậy, cậu lại không thể tự chủ mà cong cong khóe môi.
"Cậu còn cười được hả?" Trương Cừ gõ bàn, "Điền Chính Quốc, mới năm ngoái, cậu là tân binh giành được thành tích thứ hai toàn đại đội. Năm nay ở Đại đội 1, cậu cũng thể hiện rất tốt. Tiểu đoàn trưởng Kim thiếu thông tín viên, cậu có biết vì sao ban chỉ huy tiểu đoàn lại chọn cậu thay vì Trần Húc không?"
Điền Chính Quốc cố nhịn cười, trả lời: "Vì tôi đẹp trai hơn Trần Húc ạ?"
"Cậu!" Trương Cừ tối tăm mặt mũi, nói: "Vì năng lực chuyên môn quân sự của cậu mạnh hơn Trần Húc, vì cậu là người thẳng thắn chân thành, không giống như Trần Húc, quá khôn ngoan giảo hoạt! Ban chỉ huy tiểu đoàn chọn cậu, một phần vì cho rằng cậu có tiềm năng, như viên ngọc thô, muốn bồi dưỡng rèn giũa cậu, cậu kiên nhẫn ở bên Tiểu đoàn trưởng Kim, cơ hội thăng quan tiến chức sẽ càng nhiều. Phần nữa vì tin rằng cậu không giống như loại người làm thông tín viên chỉ để nịnh hót, lấy lòng Tiểu đoàn trưởng, hoặc ít nhất cũng không làm những việc vượt quá giới hạn. Nhưng cuối cùng cậu đã làm gì?"
ads"Tôi..." Điền Chính Quốc như người vô tội, mở to hai mắt, "Những gì tôi làm đều là trách nhiệm trong công việc."
"Xòe ô che cho Tiểu đoàn trưởng, đứng một bên cười như tên ngốc chắc cũng thuộc trách nhiệm công việc?" Trương Cừ càng nói càng tức: "Tiểu đoàn trưởng Kim ở sân tập hướng dẫn chiến sĩ, chứ không phải làm bộ làm tịch đi kiểm tra đơn vị cấp dưới. Nếu trời mưa, cậu che ô tôi còn tạm chấp nhận, đây trời nắng cậu cũng bật ô che? Chưa hết, đã thế còn vừa tay cầm ô tay cầm quạt, chúng ta là tiểu đoàn trinh sát dã chiến, không phải cơ quan chính phủ nhà nước. Bộ dạng cậu như thế, bên cạnh Tiểu đoàn trưởng Kim..."
So với tiểu thái giám chẳng có gì khác nhau cả!
Trương Cừ chưa nói câu này, không hài lòng trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc vài lần, tiếp tục càm ràm: "Tiểu đoàn trưởng Kim là người bình dị gần gũi, luôn cùng chiến sĩ ăn cơm, cậu thì hay rồi, mỗi ngày đều gọi cơm cho anh ta. Tiểu đoàn trưởng Kim không trách cậu, vì anh ta thấy cậu ít tuổi, làm binh nhì trong quân đội cũng vất vả, có chuyện gì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tôi phải nhắc cậu!"
Điền Chính Quốc mím môi, giả như đang lắng nghe rất chăm chú.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyển ver : vkook Mè xửng
Hayran KurguThể loại: Hiện đại, trùng sinh, quân lữ, thụ truy công, hỗ sủng, trầm mặc, ít lời, dịu dàng thiếu tá công x hoạt bát, nhiệt tình tiểu binh thụ, HE. Tình trạng bản gốc: Hoàn (35 chương) Mồi người theo đuổi tình yêu theo lý lẽ riêng của mình. Cậu thíc...