5 Ngờ đâu xa cách muôn trùng

443 55 2
                                    

Jeong Jihoon đoán rằng nơi mà cậu và anh có thể vô tình gặp nhau nhiều nhất, nơi mà anh có thể dễ dàng tìm ra kẻ đang trốn chạy như cậu, chắc chỉ có thể quanh quẩn đâu đó ở LoL Park và tòa nhà ký túc xá chung của cả hai đội mà thôi. Nếu buộc phải chỉ ra cụ thể và chính xác hơn, cậu đoán rằng một là nhà vệ sinh ở LoL Park, hai là thang máy ở tòa nhà ký túc xá. Trong những khoảnh khắc như vậy, cũng là những khoảnh khắc hiếm hoi cậu cảm thấy thoải mái khi bị sự yên lặng nuốt chửng, khi mà chẳng ai trong cả hai muốn mở lời với đối phương, cũng chẳng ai muốn phá vỡ sự yên lặng này. Jeong Jihoon thường chẳng miên man suy nghĩ gì trong những lúc đứng gần anh, nhưng cậu thi thoảng sẽ nghe được một vài suy nghĩ bâng quơ từ phía người lớn hơn, suy nghĩ về việc liệu mình đã đóng cửa phòng chưa, đã làm cái này, xong cái kia chưa, hay chút nữa sẽ ăn gì, đọc sách gì.

"Tuyển thủ Chovy..." nhưng hôm nay có lẽ là một ngày khác, anh bỗng nhiên gọi cậu. Mà anh vẫn luôn gọi cậu như vậy, những lần nghe thấy người lớn hơn gọi mình là tuyển thủ Chovy, cậu cũng thường chẳng nghĩ gì nhiều.

Trong trò chơi trốn tìm của Jeong Jihoon, nhiệm vụ của cậu tự đặt ra cho mình là trốn chạy và duy trì khoảng cách mà bản thân cho rằng đó là khoảng cách an toàn với anh. Ngoài ra, còn có thêm việc xây lên một bức tường thành ngăn cách khiến mối quan hệ của cả hai chẳng thể tiến triển thêm, có lẽ bức tường thành đó còn đang ngày một cao hơn, tất cả hoàn toàn vẫn đang ủng hộ và đi đúng hướng mà cậu vẽ ra ban đầu. Thế nên, Lee Sanghyeok gọi cậu như thế, hay thậm chí có gọi nhau bằng cách khách sáo và xa lạ hơn như thế này, Jeong Jihoon cũng chẳng mấy khó chịu hay bận tâm sao người này lại gọi mình như vậy. Bởi vì anh và cậu nên khách sáo và xa lạ như thế.

"Ừm... Cậu ăn kem không?"

"Dạ?" Cậu không hề chuẩn bị cho việc anh sẽ bắt chuyện trước, cũng không nghĩ đến một ngày bỗng dưng được anh mời ăn kem. Dù Jihoon chưa bao giờ nghĩ xấu về anh, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng anh là một người keo kiệt đến mức mấy cây kem cũng chẳng thể khao hậu bối của mình, chỉ là... mối quan hệ của cả hai vốn chẳng thân thiết đến thế.

"Cửa hàng tiện lợi khuyến mãi mua một tặng một, nên tôi mua nhiều lắm nên mời cậu ăn cùng nhé." Anh thấy Jihoon nhìn mình có vẻ hơi chần chừ, nên giải thích thêm.

"Vậy em lấy cây này nhé. Cảm ơn anh, tiền bối Faker."

Khi anh đưa một túi đầy kem về phía cậu, Jihoon chỉ nhanh chóng đưa tay vào lấy đại một cây ở trên cùng, là cây kem đầu tiên chạm vào tay mình. Sau đó, dường như cảm thấy đoạn hội thoại đến đây đã dài hơn bình thường, nên sau câu cảm ơn của cậu, cả hai cũng chẳng ai nói thêm bất kì điều gì, đứng yên lặng ở hai góc thang máy, đợi đến tầng của mình. Đến khi về kí túc xá, Jeong Jihoon mới nhận ra cây kem mình lấy được may rủi thế nào lại trúng ngay vị kem cậu thích.

Vũ trụ gửi Lee Sanghyeok đến với Jeong Jihoon, hết lần này đến lần khác và cũng không ngừng tạo điều kiện vô cùng thuận lợi để anh và cậu nhanh chóng tìm ra nhau. Nhưng vì vũ trụ không cầm tận tay chỉ bảo rằng anh phải làm như thế này hay như thế kia mới có thể nhanh chóng tìm thấy cậu hơn, vũ trụ chỉ sắp xếp những sự kiện để thúc đẩy mọi chuyện mà thôi, nên Jeong Jihoon mới có thể tìm được một nơi an toàn để ẩn nấp, mới có thể chơi trò trốn tìm lâu đến như vậy. Mặc dù cũng có không ít lần cậu nghĩ rằng, nếu vũ trụ có thể chỉ bảo tận tình hơn dù chỉ một chút, ví như bảo Jeong Jihoon rằng thật ra cậu không nên trở thành người đi đường giữa, bảo cậu có thể xem xét chơi những vị trí khác như đường trên, đi rừng, xạ thủ, hỗ trợ. Và nếu cậu không trở thành một người đi đường giữa thì có lẽ vũ trụ đã có thể dễ dàng sắp xếp thêm nhiều cơ hội khác cho Sanghyeok, để cậu có thể trở thành đồng đội của anh, cùng nhau thi đấu, ở cùng chiến tuyến. Nghĩ đến đây, cậu cũng khẽ lắc đầu vì bản thân lại nghĩ ngợi những điều không thực tế chút nào, bởi vì nếu mọi chuyện xảy ra như vậy, mọi thứ hiện tại cũng sẽ rẽ theo một hướng khác, vậy nếu mọi thứ thay đổi thì Jeong Jihoon có cần phải chạy trốn Lee Sanghyeok như thế này nữa hay không?

JeongLee ; Nằm mơ ngày tháng tương phùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ