10 Xin người hãy thức giấc

425 47 3
                                    

Những kí ức được Jeong Jihoon chôn giấu kỹ càng, khuất sâu trong vùng tối của cả trái tim và tâm trí, chẳng hiểu vì sao giờ đây lại biến thành cơn ác mộng đeo bám lấy cậu. Tất cả mọi thứ theo thời gian cũng đã nguôi ngoai ít nhiều, bản thân cậu cũng chẳng thể cứ hoài nhớ mãi khoảnh khắc buồn đau. Vậy mà đến khi sông băng được ánh dương soi rọi, tất cả những gì còn sót lại trong giấc mơ của cậu, chỉ còn là: "Anh không phải tri kỷ của em".

"theo anh chẳng có kết quả đâu".

"Anh xin lỗi, Jihoon à."

Đúng là những ký ức cậu đã chôn chặt rồi, cũng đã chấp nhận không còn quá lưu luyến nữa, nhưng khi giấc mơ không còn là thước phim phát lại những khoảnh khắc cùng người ta cười nói, cùng cố gắng nỗ lực bắt lấy một tia vinh quang nhỏ nhoi vì nhau. Mà chỉ còn là những câu nói kéo mây giông tới che kín trời xám xịt, chỉ còn là những câu nói lạnh lùng, sắc nhọn như một mũi dao hướng về phía cậu, đâm thẳng vào ngực trái, rỉ máu. Khiến Jihoon nhận ra vẫn còn đó cơn đau âm ỉ nghẹn lại, thắt chặt lấy lồng ngực cậu và rồi nỗi đau đó lại được dịp từ từ lan rộng, như một vết mực rơi xuống trang giấy trắng, từ ngực trái lan rộng đến khắp cơ thể, tê cứng và lặng yên chẳng thể cử động.

Tuyển thủ Chovy.

Nhưng đến cuối cùng của những giấc mơ đó…

Jeong Jihoon.

Đã chẳng còn nữa, khung cảnh mỗi mình cậu đứng lặng yên giữa đêm đen. Như thể đây mới là phần cuối thật sự của giấc mơ tối tăm mà cậu vẫn hằng mơ, đoạn kết cho những ngày đêm đen bao phủ vì ánh trăng sáng đi mất. Cuối cùng cũng có một tia sáng le lói xuất hiện, ánh sáng rạng rỡ dần ló dạng nơi phía đông, rực rỡ và xán lạn chiếu trọi xua tan đêm đen lạnh lẽo đang bủa vây lấy cậu. Là mặt trời, là Lee Sanghyeok, tri kỷ đang gọi tên cậu.

Jeong Jihoon gần như ngay lập tức ngồi bật dậy, cả thân thể trì trệ vì chưa theo kịp phản xạ. Nghe thấy tiếng anh gọi mình từ trong mơ, là tuyển thủ Chovy, là Jeong Jihoon, cậu ngay lập tức cảm thấy bản thân trượt chân rơi xuống khỏi một tòa nhà cao chọc trời, khiến cậu cố vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ này. Cậu ngồi thẫn thờ trên giường, giống như vừa mơ thấy ác mộng, khom người thở dốc, cố gắng hớp lấy từng ngụm lớn không khí nhằm lấp đầy buồng phổi đang kêu gào vì thiếu khí và ngạt thở. Cậu chỉ là không còn lưu luyến và nhớ nhung nữa, chứ làm sao quên được cách Kim Hyeokgyu đã đẩy cậu ra xa khỏi mình tàn nhẫn ra sao. Đi đi Jihoon, đi tìm cơ hội cho mình có thể tỏa sáng đi. Làm sao quên được cảm giác bị bỏ rơi, đơn độc dọn dẹp những ngổn ngang trong lòng, một mình đứng lên, rũ bỏ tuyết trắng mà bước tiếp.

Chỉ là lần đầu biết yêu, cũng chỉ là tình đơn phương không được đáp lại thôi mà, có cần phải đau đớn mãi chẳng nguôi như vậy hay không, cậu tự hỏi. Huống hồ giờ đây, đến cả trái tim bị khoét sâu rỗng một lỗ của cậu cũng đã biết mệt mỏi mà chẳng còn đập rộn ràng nữa, cũng chẳng đau đớn nữa. Choi Hyeonjun bảo Jeong Jihoon là đứa nhỏ thích tự làm mình đau, khi cứ ôm mãi vết thương vốn dĩ sẽ lành lại, khi mà cứ gặm nhấm nỗi đau của mình, bóc cái vảy vừa kết lại để vết thương cứ hoài rướm máu, vết thương mới chồng lên vết thương cũ mãi chẳng thể lành.

JeongLee ; Nằm mơ ngày tháng tương phùngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ