Chương 9: Kẹo socola, ngọt và đắng

6 2 0
                                    

[Alo, alo. Bé ơi, sắp đến ngày hẹn rồi đấy nhá!]

[Anh chuẩn bị lên đấy lập nghiệp đây.]

Đọc tin nhắn, Thanh Vân liền gửi một nhãn dán đã biết, tui đã hiểu.

[Chán quá, Tết này như mọi năm đúng không?]

[Ừ.]

[Vậy thì anh sẽ ở phòng trọ chơi đợi em về, sau đó chúng ta đi phượt, ra sàn đấu quẩy được khum?]

[Tuỳ anh.]

[Ok em, học vừa vừa thôi nha, coi chừng nổ não đó! Bye bye!]

Nhìn biểu tượng meme con mèo tạm biệt mà bên kia vừa gửi, tâm tình Thanh Vân liền có chút thả lỏng, thở hắt ra một hơi.

Được rồi, tiếp tục học thôi!

Trần Nhất Phong giả bộ nhìn ra cửa sổ nhưng thật ra đang chú ý động tĩnh bên cạnh. Thấy người quay đầu lại liền bình tĩnh dời tầm mắt, nhìn lên bảng giả bộ như đang nghe giảng.

Thanh Vân không hề để ý, tiếp tục ghi chép bài. Mặc cho xung quanh mình loạn thành một đoàn.

Tiết cuối cùng, sau lời chúc Tết vui vẻ của cô Lan Anh, cả lớp có tổ chức một bữa tiệc, mỗi người được phát một bao lì xì cùng với một món quà nhỏ. Mở ra, là một đôi tất. Mạc Thanh Vân không khỏi cảm thán ý nghĩa của món quà này. Cô được một đôi tất màu tím, Ngọc Lan màu hồng, bên trong gói quà còn có bao lì xì 5k và vài cái kẹo nhỏ.

Không nhiều nhưng cảm nhận được sự quan tâm mà mọi người tặng.

"Woa, kẹo này ngon ghê!" Ngọc Lan nhét viên kẹo socola vào miệng, cảm thán nói.

Trong gói quà có hai viên kẹo, Thanh Viên liền cho Ngọc Lan một viên, còn lại coi như giữ làm kỉ niệm. Dù sao có ăn cũng chẳng nếm được vị gì.

Ngọc Lan cười hì hì cảm ơn.

Hôm nay không tiện về cùng, vốn Ngọc Lan muốn rủ đi chơi nhưng trước nay thời khoá biểu của cô bị quản rất nghiêm ngặt, không thể đi chơi được.

Ra đến nhà để xe, đã thấy Nhất Phong cầm gói quà nhíu mày, thấy cô đến liền tiến lại gần, sau đó nói: "Thích socola không?"

Gì? Hỏi làm chi?

"Không thích ăn socola lắm! Cho này!" Nhất Phong nhét hai viên kẹo vào tay cô, ngập ngừng một lúc rồi lấy ra một túi đen nhỏ: "Thuốc trị thương, hàng tốt nhất đấy! Mà chắc cũng có rồi..."

Nhìn vẻ mặt bối rối của Nhất Phong, Mạc Thanh Vân im lặng nhìn vào trong túi. Đúng là hàng tốt nhất thật...

"... Cảm ơn."

"Không có gì, dù sao cũng là hôm đấy tôi lôi cậu đi." Nhất Phong phẩy tay như một con mèo kiêu ngạo vừa được khen ngợi.

Mạc Thanh Vân gật đầu, trong tay vân vê hai viên kẹo. Một cái có chút chảy, hình như do bị nắm trong tay lâu quá thì phải. Đột nhiên... Rất muốn ăn, dù không nếm ra được vị gì nhưng...

Trần Nhất Phong nhìn Thanh Vân cởi lớp giấy bọc quanh viên socola rồi cho vào miệng, chiếc lưỡi nhỏ nhắn hồng hồng lướt qua tầm mắt anh, hầu kết theo bản năng khẽ nhấp nhô. Viên socola biến mất sau đôi môi mềm mại. Nhất Phong đưa mắt lên, sững sờ khi nhìn thấy Mạc Thanh Vân hai mắt mở to, một lúc sau tròng mắt ấy khẽ lấp lánh, viền mắt đỏ lên, óng ánh nước, dường như không thể chứa được nữa mà lăn dài xuống má.

Với lấy ánh sángNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ