LƯU Ý: CHAP NÀY KHÔNG PHÙ HỢP VỚI TRẺ CON, SẼ CÓ NHỮNG TỪ NGỮ THÔ TỤC NÊN MỌI NGƯỜI CÂN NHẮC TRƯỚC KHI ĐỌC. LẦN ĐẦU VIẾT H NÊN CÒN NON TAY MONG CẢ NHÀ THÔNG CẢM.
________________________________
"Rốt cuộc là ai đã sai mày đến đây, cứ ngoan cố như vậy không đổi lại được mạng của ngươi đâu" Trong căn phòng dưới tầng hầm của một quán bar, có một người đàn ông trên mặt chi chít những vết thương to nhỏ đang không ngừng rỉ máu.
"Thưa đại ca hắn vẫn không hé một lời nói nào về chuyện bị lộ thông tin"
"Đủ rồi, hắn không muốn thì có trời mới bắt được. Xử như cũ đi" Mark sau khi nói xong liền rời khỏi căn phòng đầy sự ẩm ướt này, hắn không muốn khi về nhà em ấy sẽ ngửi được mùi máu tanh từ nơi hắn. Tuy em biết hắn là người như thế nào nhưng hắn không muốn vấy bẩn một thiên thần nhỏ lương thiện được.
Bước vào căn nhà nhỏ của hắn và em, Mark cất tiếng gọi em nhỏ nhưng mãi không thấy lời đáp lại ngọt ngào từ thân hình bé nhỏ quen thuộc. Hắn mới thấy lạ thường giờ này em phải ở nhà rồi chứ, ngày xưa dù có công việc trễ đến bao nhiêu thì em chưa từng về nhà muộn mà không gọi trước với hắn.
"Người về sớm vậy ạ" Mark xoay người lại thấy Ford đang đứng ở huyền quan, em vẫn mang trên mình bộ đồ sinh viên quen thuộc. Mark nghĩ chắc hắn đã quá đa nghi rồi, bây giờ em đã là sinh viên năm ba lượng công việc lẫn học tập cũng dày lên rất nhiều huống chi Ford còn nằm trong ban quản lý sinh viên của trường nữa nên dạo này em có về trễ tí cũng không sao.
Ford bước đến người đàn ông đang nhìn mình chằm chằm không rời mắt, em nghĩ có lẽ hắn giận em mất rồi vì những lần em về trễ thì sẽ luôn báo cho hắn trước nhưng lần này bên sự kiện trường có việc đột xuất làm cho Ford cả ngày không thể đụng đến điện thoại được.
Bỗng nhiên, Mark kéo em lại gần rồi nhấc bỗng em lên. Ford hoảng lắm chân tay em cuống cuồng cả lên. Em cố thoát khỏi hắn nhưng dẫu có làm gì đi chăng nữa thì sức của một cậu bé làm sao đấu lại người đàn ông trưởng thành được chứ.
"Ngoan nào bé con em mà còn dãy nữa thì nay ta phạt em nặng hơn đấy" Mark nói xong liền đưa tay đánh vào quả đào nhỏ đầy đặn của Ford như lời cảnh cáo.
Ford liền cảm thấy nguy hiểm gần kề nên em liền không dãy dụa đòi thoát ra nữa, em sợ độ cao đó nhưng sợ người trước mặt hơn nhiều. Đến phòng ngủ của cả hai, Mark liền thả em lên giường một cách nhẹ nhàng rồi lấy chiếc cà vạt vướng víu trên cổ xuống một cách nhanh chóng.
Tưởng chừng chiếc cà vạt ấy được cởi ra để chủ nhân của nó có thể thoải mái nhưng không nó còn có một công dụng khác là trói chú mèo đang tính chạy trốn trước mặt.
"Người ơi Ford sai rồi, lần sau em sẽ nhớ gọi về cho người và không về trễ nữa. Xin người phạt em nhẹ một chút ạ" Ford biết tối nay em không thoát được khỏi Mark thế nên em chỉ xin để hình phạt của bản thân được giảm nhẹ một xíu.