"Chủ nhân người đã về" Ngài quản gia đã làm lâu năm ở gia đình bước ra chào chủ nhân đời thứ hai của ngôi nhà này.
"Ừm, em ấy ngủ rồi sao"
"Cậu Alan đã ngủ rồi thưa ngài, dạo này cậu ấy có vẻ mệt vì có khá nhiều công việc ở trường"
"Ông đi ngủ được rồi, trời cũng đã khuya" Nói xong câu đó người chủ nhân ấy bước vội lên lầu để đi tìm hình hài mà hắn nhớ thương bao lâu nay.
Nhìn ông chủ gấp gáp như vậy người quản gia cũng mừng là đã có người có thể làm tan khối băng này nhưng khi nhớ đến xuất thân của cậu bé ấy thì ông cũng không còn vui mừng như trước nữa.
Bước vào căn phòng đang được thắp sáng bởi một chiếc đèn ngủ mèo nho nhỏ, chiếc đèn ấy đủ để hắn thấy một bóng hình đang thu thành một cục bông trên giường.
Mark nhẹ nhàng lại gần nằm xuống ôm lấy cục bông nhỏ mềm mại ấy, thật ấm áp em ấy thật ấm áp. Sự ấm áp đủ để sưởi ấm cái lạnh ngoài kia.
"Ưm" Bỗng từ trong chăn phát ra một tiếng rên khẽ nho nhỏ, hắn biết động tĩnh của mình đã đánh thức bạn nhỏ này mất rồi.
"Ngài về với em rồi" Mark cảm nhận được rằng đôi tay nhỏ bé ấy vòng qua ôm hắn thật chặt như để giải tỏa nỗi mong nhớ bao lâu nay.
"Đáng ra mai ta mới về nhưng có bạn nhỏ nào đó nghe nói vì công việc mà bỏ ăn nên phải về nhanh để quánh mông trẻ nhỏ không nghe lời"
"Em không phải trẻ con nữa sẽ không để ngài quánh mông nữa đâu" Ford khi nghe thấy hai từ "trẻ con" mà ai đó nói về mình thì liền phản bác. Trẻ con gì chứ ai là trẻ con cả nhà người mới là trẻ con đó
Nhìn bạn nhỏ trong lòng mình vì bất bình mà miệng vô thức chu chu lên như làm nũng, hắn không biết rằng nụ cười trên môi vô thức sâu thêm một chút.
"Rồi rồi ngoan ta không gọi em là trẻ con nữa được chưa, giờ thì ngủ đi nào tổ tông nhỏ ơi. Ta đi tắm rồi ra nằm với em sau nhé"
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của người trước mặt Ford cũng không muốn làm nũng với ngài ấy nữa vì em biết rằng vì một câu vô thức "Em nhớ ngài" đến từ em mà hắn đã cố gắng sắp xếp công việc sớm nhất để về với em.
"Ngài mau đi tắm đi ạ, em chờ ngài ở đây" Vừa nói xong trên môi Ford đã được sưởi ấm bởi đôi môi của người trước mặt. Lúc đầu nụ hôn chỉ dừng lại ở một nụ hôn nhẹ nhàng như dần dần cả hai đã khiến nó trở thành một nụ hôn mang theo trong đó sự nhớ thương vì xa cách và thêm vào một chút dục vọng.
Cả hai cứ như vậy quấn quýt hơn mười phút mới tách ra, em và hắn đều biết đối phương đang muốn gì nhưng bỗng Mark lên tiếng
"Hôm nay cả hai đã mệt rồi để hôm sau ta đòi nợ từ em sau" Nói xong Mark kéo chăn lên đắp cho em vì hồi nãy cả hai hôn nhau nên vô tình chiếc chăn đáng thương bị quăng vào một góc.
Nhìn bóng lưng của Mark bước vào phòng tắm mà Ford nghĩ tới ngày đầu tiên gặp hắn cũng là bóng lưng này mang cho em một cảm giác vững chắc nhưng đầy cô độc của hắn. Mười năm rồi bóng lưng luôn cho em cảm giác như cũ chỉ khác cảm giác cô độc nơi hắn không còn vì đã có em rồi.