3

912 74 7
                                    

Cuối cùng thì ngày thứ bảy đã đến, còn nhớ mấy hôm trước Engfa mừng như bắt được vàng khi nhận được tin nhắn đồng ý từ nàng. Sau khi trở về từ công ty, Engfa liền đi tắm cho sạch sẽ thơm tho rồi chọn cho mình một bộ quần áo thật phù hợp. Quần dài cùng áo thun tay dài ôm sát cơ thể cũng đủ đẹp rồi. Đứng chỉnh lại tóc tai trước gương, Engfa cười ngoác cả miệng, ai mà đẹp dữ vậy nè, cái nhan sắc này không đi thi hoa hậu thì uổn phí.

Gần đến giờ rồi, Engfa thoa một chút son môi cho tươi tắn rồi lấy chìa khóa xe và áo khoác rời khỏi phòng.

Trên xe, giai điệu tươi vui phát ra từ máy nghe nhạc trên xe khiến tâm trạng Engfa phấn chấn hơn nhiều. Vừa lái xe, cô vừa nghêu ngao theo lời bài hát, chỉ cần nghĩ đến Charlotte thôi là bỗng thấy vui lạ thường.

Một lúc sau đã dừng xe trước hẻm nhà nàng, cô hạ kính xuống rồi ngóng ra ngoài. Charlotte vừa hay đang bước ra, lập tức ánh mắt Engfa bị hấp dẫn cực độ. Thiên thần giáng thế đây rồi. Nàng diện một chiếc váy xanh lam trễ vai, mái tóc xõa nhẹ bồng bềnh sau lưng, gương mặt xinh đẹp chỉ trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn quyến rũ lạ kì.

Engfa bước xuống xe, lịch sự mở cửa cho nàng vào. Khi Charlotte đã ngay ngắn bên ghế phụ, cô còn cẩn thận giúp nàng cài dây an toàn.

Charlotte thoáng có chút rung động, sự tinh tế này không phải ai cũng có được đâu. Nhưng sau đó nàng liền chấn chỉnh mình, không thể vì vài ba cử chỉ thoáng qua mà dễ xiêu lòng được. Mất giá!

- Em muốn nghe nhạc không?

Thấy nàng cứ chăm chăm nhìn mình không chớp mắt, Engfa khẽ bật cười một cái rồi hỏi.

- Dạ cũng được.

Nàng gật đầu, lúc này chẳng biết nói gì khác với cô ấy cả, bối rối quá đi.

Thế là Engfa bật một bài hát với giai điệu nhẹ nhàng rồi khởi động xe. Chiếc xe chạy giữa con phố về đêm rực rỡ ánh đèn, tấp nập người qua kẻ lại, lâu lâu lại nghe tiếng kèn xe inh ỏi vì kẹt đường. Đôi mắt của Engfa chất chứa nhiều ưu tư, hòa cùng lời bài hát da diết, sâu lắng tạo nên một bức tranh đượm buồn trước mắt Charlotte.

Nàng là người sống thiên về cảm xúc mà, dĩ nhiên có thể nhận ra tâm trạng bộn bề của người bên cạnh. Charlotte nhìn ra ngoài cửa xe, cô ấy đang chạy vào một con đường chỉ toàn các nhà hàng sang trọng, nơi đây chắc chỉ thích hợp với những người nhiều tiền. Bỗng nhiên nàng cảm thấy ngột ngạt.

- Chị, chúng ta đi ăn ở đâu vậy?

Charlotte nhẹ giọng hỏi, khung cảnh xa hoa này khiến nàng choáng ngợp nhưng có chút không thoải mái.

- Tôi chưa quyết định, em thích nhà hàng nào không?

Thật ra Engfa cũng chưa có quyết định, cô lắc đầu rồi nhìn sang Charlotte, ở đâu cũng được chỉ cần nàng thích.

- Em không biết nữa, chỗ này em không quen.

Nàng ngượng ngùng nói với cô, sau đó còn quan sát biểu hiện của Engfa vì sợ cô khó chịu.

Nhưng Engfa chỉ mỉm cười rồi đánh lái chạy vào con đường khác.

Rời khỏi khu ăn chơi xa xỉ đó, chạy thêm vài cây số thì cũng tới một khu ăn uống khác, tuy nhiên nó lại bình dân và đơn điệu hơn. Thế mà Engfa lại cảm thấy dễ chịu hơn, Charlotte cũng vậy.

Englot Ι Dịu Dàng Yêu EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ