Ách

1K 67 2
                                    

Nguồn: https://weibo.com/6241007328/4968167940292666
Vạn Sự Thừa Dực.
_____________________________________________

Thừa Hoàng từ khi xuất thế đã nuôi một con tước điểu màu lam. Đúng như tên gọi Tiểu Lam của nó, toàn thân tước điểu đều là màu xanh, lông tơ mượt mà mềm mại, lúc sờ nắm cảm giác rất thoải mái.
Thường ngày, Thừa Hoàng nếu không đi ngủ hoặc du sơn ngoạn thủy thì chính là nhàn rỗi uống trà đùa nghịch Tiểu Lam, cuộc sống của hắn vô cùng thư thái vui vẻ.
Tiểu Lam thích bay vòng vòng xung quanh hắn. Tước điểu bay mệt rồi thì nằm ngay trên bờ vai của hắn nghỉ ngơi, ban đêm cũng ngủ ở bên đầu của hắn, không sợ bản thân nhỏ bé sẽ bị đè bẹp chết. Bởi lẽ Thừa Hoàng ngủ rất ngay ngắn, không nhúc nhích chút nào, tựa như một yêu thú đã chết.

Tiểu Lam cứ như vậy mà ở bên Thừa Hoàng, từ xuân hạ đến thu đông, từ một năm đến ngàn năm. Tước điểu ở bên Thừa Hoàng suốt năm ngàn năm, cuối cùng cũng có thể hóa hình.
Đó cũng là lần đầu tiên Thừa Hoàng biết, nguyên lai tước điểu mình nuôi lại là con trống, hơn nữa còn là một con trống xinh xắn đẹp đẽ.

Thừa Hoàng đặt tên cho Tiểu Lam là Trác Dực Thần.

Trác Dực Thần đột ngột hóa thành hình, Thừa Hoàng cảm thấy hắn không kịp thích ứng với chuyện này ngay được. Tiểu tước điểu ngày ngày bay vòng quanh hắn không còn nữa. Bên cạnh Thừa Hoàng có thêm một người cả ngày đi theo hắn, lúc mệt mỏi thì tựa sát vào bả vai, đêm xuống ngủ ở bên người.
Thừa Hoàng không biết loại cảm giác bồn chồn trong lòng mình gọi là gì. Hắn chỉ biết là ở nhân gian và Yêu giới, chuyện dựa vào bả vai, ngủ cạnh bên nhau là chuyện chỉ có bạn lữ mới có thể làm. Hắn và Trác Dực Thần cũng không phải bạn lữ. Mặc dù lúc Trác Dực Thần còn là tiểu lam điểu, bọn hắn cũng đã làm những chuyện này, nhưng hiện tại Tiểu Lam đã hóa hình, vậy nên cần phải có một khoảng cách thích hợp giữa hai người bọn họ.
Trác Dực Thần không chấp nhận chuyện này. Tiểu nhân nhi vẫn cứ làm theo ý mình, dù cho Thừa Hoàng nhiều lần răn dạy, y cũng mắt điếc tai ngơ không nghe.
Thừa Hoàng bất lực lắc đầu. Có lúc nói nhiều rồi, chính hắn cũng cảm thấy phiền. Cho nên hắn dứt khoát ném những chuyện này ra sau đầu, tiếp tục sống tiêu dao tự tại.

Cũng không biết có phải là bởi vì Trác Dực Thần quá xinh đẹp hay không, Thừa Hoàng đem phong cảnh sông núi đẹp đẽ nhất thế gian cũng không sánh bằng Dực Thần. Thừa Hoàng, một đại yêu tự nhận bản thân thanh tâm quả dục, vậy mà hiện tại cũng giống như những cái kẻ phú hào ném tiền rước trân bảo, chỉ vì muốn trở thành bạn lữ của tiểu yêu Trác Dực Thần mà nổi lên chút ý đồ xấu.
Chờ đến khi Thừa Hoàng nhận ra được chuyện này, hắn vẫn còn đang nằm trên cây đào, nhãn nhã uống rượu. Thừa Hoàng lắc nhẹ bầu rượu trong tay, lắng nghe tiếng nước xao động, lâm vào trầm tư.
Kỳ thật, thay vì giúp người khác hưởng lợi, chi bằng hắn tự mình hưởng lợi. Dù gì Trác Dực Thần cũng là tiểu lam tước do hắn một tay che chở nuôi dưỡng mấy ngàn năm. Nếu bị người khác ủi đi, hắn sẽ thua thiệt rất nhiều.

Thừa Hoàng hắn không bao giờ chịu thua thiệt.

Dưới tán cây, Trác Dực Thần ôm kiếm đứng ngẩn ngơ. Ánh mắt của tiểu tước điểu không biết đang nhìn về nơi nào. Trường bào màu xanh lam phác họa ra thân hình cao lớn, đai lưng thắt chặt tôn lên vòng eo nhỏ nhắn thanh mảnh, đai trán càng làm nổi bật lên tư thế hiên ngang của thiếu niên lang.
Thừa Hoàng ngửa đầu uống cạn rượu trong bầu, tiêu sái lau miệng, nhẹ nhõm nhảy xuống cây. Hắn muốn đưa tay thay Trác Dực Thần gạt cánh hoa rơi trên tóc, bất chợt có một trận gió lướt qua. Ba ngàn cánh hoa đào lất phất rơi, phấn áo lam bào cũng hoà vào một cảnh này, mang theo nét phong vị riêng biệt.

[Vạn Sự Thừa Dực] ( Đại Mộng Quy Ly ) Tổng hợp transfic Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ