Thiên Thiên

1.2K 60 2
                                    

Tác giả: 加奶
Nguồn: https://xiting58181.lofter.com/post/4cf5e3a6_2ba8a1da4

☆ Giác Chủy
☆ Vạn Sự Thừa Dực
_____________________________________________

Núi Ngũ Đồng là giao giới giữa thần giới và nhân gian, nơi ấy chứa đựng linh khí cực kỳ mạnh mẽ. Bởi vì nhận được nguồn linh khí dồi dào trong quãng thời gian thực dài, ngô đồng cùng hoa thảo ở trong núi đều mang dáng dấp diễm lệ vô cùng, ngũ thải tân phân. Vô số linh thú bay lượn xung quanh nơi đây, quả thực là một phương tịnh thổ.

Trác Dực Thần nằm trên một cành ngô đồng to lớn, sắc mặt ửng đỏ. Y biết rõ mình đã say nhưng vẫn tiếp tục giơ bầu rượu lên uống một ngụm cạn sạch.
Dưới tán cây ngô đồng, Thừa Hoàng cùng Triệu Viễn Chu chơi cờ, đánh hăng say đến mức quên cả trời đất. Trác Dực Thần trở mình, y có hiểu sơ sơ về thú đánh cờ này liền híp mắt nhìn xem.
Thừa Hoàng ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt vừa ôn nhu nhưng tràn ngập bất lực.
- Tiểu Dực, nên ít uống rượu một chút, không tốt cho thân thể.
Triệu Viễn Chu hạ một quân cờ, nghe Thừa Hoàng nhắc nhở như vậy liền cười nói.
- Ngươi vẫn còn coi hắn như thiếu niên lang Cung Viễn Chủy sao? Dù hắn uống nhiều đến mấy thân thể cũng không xảy ra vấn đề gì, ngươi yên tâm đi.
Rượu này là Triệu Viễn Chu tự mình nhưỡng, dùng vô số thiên tài địa bảo, thơm ngát ngọt ngào, vậy nên cũng không thể trách một mình Trác Dực Thần được.
Bạch Cửu đang chơi đùa cùng thiên mã ở một bên. Bùi Tư Tịnh, Tô Tình cùng Văn Tiêu không biết đang nói chuyện bát quái gì, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nữ tử cười trong trẻo như chuông bạc.

- Phải rồi.
Triệu Viễn Chu một bên phân tích thế cục ván cờ, một bên trò chuyện cùng Thừa Hoàng.
- Tiểu Dực Thần mang ngươi rời khỏi Cung Môn, giúp ngươi quay lại vị trí thượng thần, nhưng người của Cung Môn không biết chuyện này. Ngươi biến mất một năm, Cung Môn cũng tìm ngươi một năm.
Tính tình của Thừa Hoàng ôn nhuận, không ngoan lệ tàn nhẫn như hóa thân của hắn ở nhân gian, Cung Thượng Giác. Hắn ôn nhu cười cười, nói.
- Hiện tại đã trở về Thần vị, ta không có cách nào nhúng tay vào chuyện ở nhân gian. Ta và Tiểu Dực Thần ở nhân gian náo loạn một trận, vốn đã khiến Thiên Đình phải quở trách rồi.
Hắn tựa hồ vừa nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt trở nên bất đắc dĩ, vươn tay đặt quân cờ lên trên bàn.
- Ta thật sự không ngờ rằng Tư Mệnh Tiên Quân lại lười biếng như vậy, phàm là Thượng Thần đi lịch kiếp lần này đều bị hắn ném vào Cung gia.
Triệu Viễn Chu vỗ bàn cười lớn.
- Ý của ngươi là những nhân gia ở Cung Môn kia, hơn phân nửa đều là đồng liêu trên Thiên Đình sao?
Thừa Hoàng hơi gật đầu.
- Lúc Viễn Chủy lật xem sổ sách của Tư Mệnh Tiên Quân vô tình nhìn thấy được. Khi ấy, ta cũng giống ngươi, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Triệu Viễn Chu lại hỏi.
- Cho nên trong số Thượng Thần bị ném vào Cung Môn lịch kiếp lần này, chỉ có ngươi cùng Dực Thần có kiếp số ngắn nhất sao? Ha ha ha ha ha, ta nghĩ các ngươi có lẽ đã đắc tội lão nhân Tư Mệnh này rồi.
Thừa Hoàng quan sát thế cục bàn cờ hiện tại một hồi, cuối cùng đánh rơi quân trắng xuống, hướng về phía Triệu Viễn Chu cười nhẹ.
- Ngươi lại thua.
Lần này đến phiên Triệu Viễn Chu bất đắc dĩ nói.
- Đây đã là ván thứ ba ta thua ngươi. Trước đó có cùng Dực Thần đánh mấy ván, hai người các ngươi ở bên nhau cũng hơn một năm, tại sao Tiểu Dực Thần không học được nửa phần cờ nghệ của ngươi?
Trác Dực Thần nấc một hơi rượu, nghe vậy liền mơ mơ màng màng mở hai mắt, nhìn hắn chằm chằm.
- Đại yêu, ngươi vừa mắng ai đấy?
Triệu Viễn Chu nghe người hỏi một đằng, hắn trả lời một nẻo.
- Ở trong tẩm cung trên Thiên Đình của ngươi rõ ràng có thần thụ Ngô Đồng vô cùng to lớn, tại sao lại cứ thích lôi kéo Thừa Hoàng đến tìm ngô đồng trên núi của ta mà nằm?
Trác Dực Thần khoát tay áo, cảm giác được đầu óc choáng váng mơ hồ.
- Ngươi không hiểu đâu, ta nằm trên cái cây đó trăm vạn năm sớm đã chán. Vậy nên mới phải tìm ngô đồng trên núi của ngươi, khá mới mẻ.
Triệu Viễn Chu vỗ vỗ bả vai của Thừa Hoàng, chỉ vào Trác Dực Thần, xấu xa nói.
- Ngươi xem đi, hắn thật sự là một kẻ có mới nới cũ, vô tâm vô phế. Chỉ có ngươi ngốc mới mắc phải mưu của hắn.
Thừa Hoàng lắc đầu nói.
- Ngươi không nên gây chuyện ồn ào nữa.
Trác Dực Thần lập tức nổi giận. Y đã uống say mèm, hai con ngươi xinh đẹp không có chút sát thương giận dữ nhìn Triệu Viễn Chu.
- Ngươi...lão nhân xấu xa độc địa bụng dạ tối đen mau câm miệng cho ta! Thừa... Thừa Hoàng, huynh đừng nghe hắn nói linh tinh!
Thừa Hoàng cưng chiều nhìn y, khẽ gật đầu.
- Được.
Triệu Viễn Chu bị một màn tú ân tú ái của bọn họ làm nổi da gà.
- Thừa Hoàng, ngươi nuôi dưỡng hắn quá tốt rồi.
Ánh nắng hoàng hôn rơi trên khuôn mặt của Bạch Cửu. Tiểu hài vỗ vỗ ống quần hơi dính bẩn, vòng sang chỗ Bùi Tư Tịnh và Tô Tình đang nói chuyện phiếm, mặt mày hớn hở ôm lấy cánh tay của Văn Tiêu.
- Tỷ tỷ, ta đói!
Văn Tiêu xoa xoa lên đầu của tiểu hài, ngọt ngào nói.
- Muốn ăn món gì nha? Tỷ tỷ làm cho đệ.
Bạch Cửu nịnh nọt cười một tiếng.
- Tỷ tỷ tốt nhất!
Linh thú có thể tích cốc, sao lại cảm thấy đói? Đứa nhỏ này rõ ràng là đang ngứa miệng.

Thừa Hoàng đem Trác Dực Thần đã say mềm đến mức ngủ thiếp đi ôm vào lòng. Hắn nhìn xem một màn vui vẻ hòa thuận này, không khỏi cảm giác được thể xác lẫn tinh thần đều thư thái thoải mái. Đó là điều mà trăm năm trước hắn chưa từng được trải nghiệm qua.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trắng nõn của Trác Dực Thần.

Cảm tạ đệ, tâm can của ta.

[Vạn Sự Thừa Dực] ( Đại Mộng Quy Ly ) Tổng hợp transfic Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ