Truyện người anh hùng Perxê (Persée) giết ác quỷ Mêđuydơ

456 4 2
                                    

Linkê lấy Hipermnextơrơ sinh được một người con trai tên là Abax(1).
[(1) Abas. Con cháu của Abas gọi là Abantides]
Linkê được bố vợ, vua Đanaôx, truyền lại cho ngôi báu, kế tục sự nghiệp trị vì trên đất Argôx. Có người kể, không phải Đanaôx truyền ngôi mà Linkê giết bố vợ, cướp ngôi. Sự việc này ứng với lời sấm truyền trước khi Đanaôx đến đất Argôx. Có một lời tiên đoán của thần thánh như sau: Cuộc hôn nhân giữa năm mươi người con trai của Êgiptôx với năm mươi người con gái của Đanaôx sẽ dẫn đến một hậu quả thảm thương, một trong số năm mươi chàng rể sẽ giết bố vợ đoạt lấy ngai vàng. Chính vì lời tiên đoán này mà Đanaôx phải rời bỏ xứ sở đưa các con gái chạy trốn sang đất Argôx, phải sai các con gái giết ngay chồng trong đêm tân hôn. Nhưng Số mệnh bao giờ cũng là số mệnh, không ai có thể lẩn tránh được, trốn thoát được. Đanaôx cuối cùng bị Linkê giết và cướp ngôi.
Abax trị vì ở đất Argôx, nối nghiệp vua cha Linkê, theo truyền thuyết là vị vua thứ mười hai ở đất Argôx. Chàng sinh đôi được hai con trai Acridiôx và Prôêtôx (Acrisios, Proétos). Vừa lọt lòng mẹ, lớn lên là hai anh em nhà này đã mắc phải cái thói tật buôn hiềm khích, xung đột. Kế đến khi vua cha nhắm mắt hai anh em lại tranh giành ngôi báu và chẳng ai chịu ai. Mỗi người thống lĩnh một phần quân sĩ chém giết lẫn nhau. Cảnh cốt nhục tương tàn kéo dài mãi. Sau khi Acridiôx chiến thắng, Prôêtôx phải bỏ chạy sang đất Liki ở châu Á, xin nhà vua Iôbatex (Iobatès) cho trú ngư. Prôêtôx tuy thất bại nhưng vẫn nuôi mộng phục thù. Được nhà vua gả con gái là nàng Xtênêbê (Sthénébée) cho làm vợ và giúp đỡ, Prôêtôx liền kéo đại binh về đất Argôx đánh nhau với Acridiôx chiếm được đô thành Tiranhtơ. Cuộc giao tranh có thể còn kéo dài chưa biết đến bao giờ mới chấm dứt, nếu như nhà vua Iôbatex không đứng ra hòa giải. Theo cách dàn xếp của Iôbatex thì hai anh em sẻ chia đôi sơn hà, mỗi người cai trị một phương, Prôêtôx cai trị trên đất Tiranhtơ, còn Acridiôx, trên đất Acridiôx. Ranh giới của hai vương quốc là một cái thung lũng. Mệt mỏi vì đã đánh nhau quá nhiều hai anh em bằng lòng với cách hòa giải ấy. Từ đó đất Argôx chia thành hai vương triều.
Acridiôx hiếm hoi, chỉ sinh được một người con gái tên là Đanaê. Sở dĩ đặt tên như thế là để ghi nhớ lại tổ tiên mình là Đanaiđ. Nàng Đanaê lớn lên đến đâu đẹp ra đến đấy, đẹp đến nỗi khó có thể tìm được một người thiếu nữ nào của đất Argôx sánh bằng. Tuy nhiên điều đó chẳng thể làm nguôi được ước muốn thiết tha của Acridiôx là có một đứa con trai để nối dõi tông đường. Acridiôx quyết định đến đền thờ Đenphơ để xin thần thánh ban cho một lời chỉ dẫn, xem mình có thể hy vọng sinh một đứa con trai để kế nghiệp được không. Lời phán truyền của thần thánh lại càng làm cho Acridiôx buồn thêm. Hơn thế nữa lại làm cho nhà vua lo lắng bội phần, lo lắng đến nỗi mất ăn mất ngủ. "Nhà vua sẽ chẳng sinh hạ được một đứa con nào nữa, con trai cũng không mà con gái cũng không. Nhưng con gái của nhà vua, nàng Đanaê xinh đẹp sẽ đẻ ra một đứa con trai mà sau này lớn lên nó sẽ giết nhà vua..." lời phán truyền của thần thánh là như thế. Nó cứ ám ảnh đầu óc nhà vua suốt đêm ngày. Làm thế nào để ngăn ngừa tai họa đó? Giết Đanaê ư? Có thể nào một người bố có đứa con gái độc nhất lại đang tâm nhúng tay vào một tội ác tày trời như thế. Nhưng không giết Đanaê đi thì phải dùng cách gì để ngăn ngừa tai họa? Cuối cùng sau bao đêm ngày suy nghĩ lao lung Acridiôx nghĩ ra một kế xây một căn buồng ở dưới đất, bốn bề là bốn bức tường đồng dầy. Nắng, gió, mưa và không khí chỉ có thể lọt vào căn buồng đó qua ô cửa của lớp mái mở ở bên trên, Acridiôx nhốt Đanaê vào trong đó. Nàng chẳng hề tiếp xúc được với ai và cũng chẳng ai biết đến nàng mà xin cầu hôn. Như vậy chắc chắn rằng không thể nào xảy ra cái tai họa như lời sấm truyền. Nhà vua có thể hoàn toàn yên tâm.
Đanaê bị giam giữ dưới căn buồng không biết bao ngày bao tháng. Nàng chẳng có việc gì làm và cũng chẳng biết làm gì ngoài việc hàng ngày ngước mắt nhìn những đám mây bạc, mây vàng lơ lửng trôi qua ô cửa trên mái căn buồng. Không một trang anh hùng, không một vị hoàng tử nào biết người con gái xinh đẹp nổi tiếng này ở đó. Thế nhưng có một người biết. Đó là thần Dớt, vị thần phụ vương của thế giới thần thánh và thế giới loài người. Chẳng phải kể lể dài dòng ai ai cũng biết khi Dớt đã tỏ tường cảnh ngộ của Đanaê thì ắt hẳn thần cũng phải tìm cách để... để ''tỏ tường đường đi lối về''. Lần này thì Dớt không cải trang thành anh chăn chiên như xưa kia mỗi lần đến gặp Xêmêlê. Lần này, Dớt biến mình thành những hạt mưa vàng. Một trận mưa vàng và những giọt mưa đó lọt qua mái của căn buồng rơi vào lòng Đanaê. Ít lâu sau Đanaê thụ thai. Sự thụ thai thần kỳ này khiến cho Đanaê không thể nào nghĩ được rằng, bố của đứa bé nàng mang trong lòng, lại là một người trần thế. Chỉ có thể là một vị thần.
Và vị thần đó chỉ có thể là Dớt.
Thế rồi Đanaê sinh ra một cậu con trai. Nàng đặt tên con là Perxê. Chẳng rõ Đanaê nuôi con trong nhà hầm được bao ngày thì vua Acridiôx biết. Bữa kia nghe tiếng trẻ khóc dưới căn nhà hầm, Acridiôx vội chạy xuống xem thực hư thế nào. Đến nơi, nhà vua thấy con gái mình đang bế một đứa bé trong lòng mặt liền biến sắc. Nhìn con gái với đôi mắt giận dữ, ông hất hàm hỏi: "Con mi đấy ư?". Nàng Đanaê kính cẩn đáp lại lời cha nhưng xem ra vua cha không giữ được bình tĩnh để lắng nghe lời nàng kể rõ đầu đuôi câu chuyện. Vua cha cắt lời nàng hỏi: "Ai là cha nó?..." - Đanaê đáp lại, giọng nói cất cao xem ra có vẻ tự hào: "... Thần Dớt, đấng phụ vương của các thần và những người trần thế...". Nhưng Acridiôx không tin, hay thực ra ông ta không hề quan tâm là Đanaê đã sinh ra một đứa con trai. Và đứa con trai này theo như lời sấm truyền sẽ giết chết Acridiôx. Bây giờ chỉ có cách thanh trừ ngay cái mối hậu họa này. Nhưng cũng như lần trước, Acridiôx không thể đang tâm giết chết con gái thì lần này Acridiôx lại không thể nhẫn tâm mà giết chết hai mẹ con. Song phải nghĩ cách giải trừ mối lo. Nhà vua sai người đóng một chiếc hòm gỗ thật to đủ để nhốt hai mẹ con Đanaê vào trong đó. Một con thuyền chở chiếc hòm và thả nó xuống mặt biển. Như vậy sóng gió của đại dương sẽ nuốt gọn chúng đi và nhà vua khỏi trực tiếp nhúng tay vào tội ác. Một lần nữa sự lo toan của nhà vua lại trở nên vô ích. Sóng gió của đại dương đưa chiếc hòm trôi đi. Hai mẹ con cứ ở trong chiếc hòm kín mít, bồng bềnh trôi nổi trên những ngọn sóng. Đanaê ôm chặt con vào lòng, luôn miệng cầu khấn thần linh cứu mẹ con nàng thoát cơn nguy hiểm. Nàng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc cầu khấn. Một con sóng dâng chiếc hòm lên cao rồi đổ xuống. Hai mẹ con nghiêng ngửa lăn lộn trong chiếc hòm. Con sóng đổ xuống rồi rút đi quăng chiếc hòm lên một bãi cát. Chiếc hòm nằm im bất động. Và thế là hai mẹ con Đanaê thoát chết.
Số mệnh đã định trước, đã không muốn để hai mẹ con Đanaê chết. Hơn nữa có thể nào thần Dớt lại để cho người thiếu nữ nhan sắc đã đón nhận, tiếp nhận ân huệ của thần lại bị chết. Đúng thế, và một buổi sáng kia như thường lệ, lão ngư ông Đichtix (Dictys) già nua và nghèo khó ra khơi đánh cá. Đứng trước mũi thuyền lão đưa tay ngang mặt che ánh mặt trời cho khỏi chói mắt và sắp quăng mẻ lười đầu tiên. Nhưng kìa xa xa có một vật gì đen đen đang dập dờn trên mặt nước. Xác chết của một con cá voi hay một con đại bàng? Hay là một hòm châu báu của một gã thương nhân xấu số nào đã gửi thân và cơ nghiệp cho biển cả sau một trận phong ba? Một con sóng lớn xô đến và thế rồi như ta đã biết, cái vật đen đen trôi nổi trên mặt biển mà lão Đichtix theo dõi, bị quăng vào bãi cát. Lão Đichtix vội chèo thuyền vào bờ, tìm đến xem nó là vật gì cho thỏa trí tò mò: thật lạ lùng! Một chiếc hòm kín mít khá to, nhưng xem ra không phải là một hòm châu báu. Nếu thế thì nó đã chìm nghỉm dưới đáy biển sâu chứ chẳng thể trôi nổi bồng bềnh trên mặt sóng. Lão thử phá chiếc hòm ra xem sao. Thật không sao nói hết được nỗi kinh hoàng của lão. Một thiếu phụ và một em bé! Đặt tay lên thi thể hai người lão thấy còn ấm nóng. Lão mừng quá, vội chạy đi tìm chút nước ngọt về cho hai mẹ con uống, và khi hai mẹ con đã tỉnh lại liền đưa về nhà. Từ đấy hai mẹ con Đanaê sống với hai vợ chồng ông lão đánh cá: bà lão Đichtix nuôi nấng, chăm sóc hai mẹ con Đanaê như nuôi nấng chăm sóc con cháu trong nhà, nhất là đối với chú bé Perxê. Cuộc đời của đôi vợ chồng ông già đánh cá nghèo hèn vì thế cũng bớt phần hiu quạnh. Năm này qua năm khác chú bé Perxê đã trưởng thành. Mẹ chú chẳng có ước mong gì cao xa ngoài ước mong được thấy chú khỏe mạnh, ngày ngày ra khơi cùng với lão ông Đichtix và trở về với một khoang thuyền đầy cá. Còn Perxê, trong lòng vẫn ghi nhớ công ơn của ông lão. Chàng Perxê (lúc này Perxê đã là một trang thanh niên tuấn tú) chỉ biết ra sức làm việc để giảm bớt nỗi khó khăn, nhọc nhằn cho ông lão. Cuộc sống của họ tưởng cứ thế trôi đi trong sự bình dị, nghèo hèn nhưng ấm cúng cho đến suốt đời. Nhưng rủi thay, một bữa kia chẳng rõ ma đưa lối quỷ dẫn đường như thế nào mà lại xảy ra một biến cố làm chia ly cái gia đình ấm cúng, trong sạch, giản dị đó. Vua của hòn đảo họ ở, hòn đảo Xêriphê (Séripphée, Sériphos) tên là Pôliđêctex (Polydectès) vốn là em của ông già Đichtix. Nhưng hắn là một đứa em tham tàn và bạo ngược, hắn đã cướp hết gia sản của anh và chẳng thèm chú ý gì đến cuộc sống của người anh nghèo khổ đó. Được biết sống chung với người anh hắn có hai mẹ con một gia đình bất hạnh nào trôi dạt đến, người mẹ nhan sắc chưa hề tàn phai, hắn liền tức tốc đến ngay. Và khi đã thấy nhan sắc của nàng Đanaê, hắn liền nảy ra một mưu đồ đen tối: "... Ta phải tìm cách trừ khử thằng con của cô ta đi thì mới có thể bắt ép cô ta làm vợ được...". Hắn mời hai mẹ con Đanaê vào sống trong cung điện và tiếp đãi rất nồng hậu. Hai mẹ con chẳng mảy may nghi ngờ gì về cách cư xử đầy tấm bòng quý người trọng khách của hắn.
Một hôm Pôliđêctex cho mời Perxê tới dự một bữa tiệc vô cùng trọng thể gồm đủ mặt văn võ bá quan. Giữa tiệc, Pôliđêctex đứng lên hỏi các quần thần, một câu hỏi xem ra rất bình thường nhưng thật ra chứa đầy thâm ý:
- Này hỡi văn võ bá quan? Ta sắp có chuyện vui mừng. Các người hãy chọn dâng ta một lễ vật gì cho xứng đáng, phải nhớ là một lễ vật gì cho xứng đáng với ta, một vị vua đầy quyền thế đang cai quản hòn đảo Xêriphê thần thánh.
Các quần thần nhìn nhau một lát rồi một vị đứng lên trả lời:
- Muôn tâu thánh thượng! Lễ vật xứng đáng theo kẻ hạ thần không thể gì hơn là chọn dâng thánh thượng một con chiến mã cực tốt.
Pôliđêctex nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
- Đúng, một con chiến mã hoặc một đôi chiến mã là một tặng phẩm quý giá. Nhưng ta muôn có một tặng phẩm có lợi cho cuộc sống của dân lành.
Trong đám quân thần nổi lên tiếng xì xào:
- Ác quỷ Gorgôn(2).
[(2) Gorgone gồm ba chị em: Sthéno, Euryalo và Mesduse]
Nhà vua nghe tiếng xì xào ấy, gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Nhưng trong đám quần thần không một ai dám đứng lên xin dâng vua tặng phẩm ấy. Chính trong lúc ấy Perxê đứng lên dõng dạc nói:
Một con chiến mã cực tốt chỉ là một lễ vật tầm thường. Nếu nhà vua cho phép, kẻ hạ thần này xin đem dâng đầu của ác quỷ Gorgôn để đền đáp tấm lòng thương yêu dân lành của nhà vua và để khỏi ô danh Perxê này. Pôliđêctex vui mừng khôn xiết. Y đưa tay lên ngực nghiêng đầu biểu lộ sự tán thưởng cảm ơn. Y nói:
- Perxê! Con hãy chứng tỏ con đích thị và xứng đáng là con của thần Dớt. Ta sẽ luôn luôn cầu khấn đấng phụ vương Dớt và các vị thần Ôlanhpơ phù hộ cho con. Ta tin chắc rằng thần Dớt lúc nào cũng luôn luôn ở bên con, giúp đỡ con vượt qua mọi khó khăn, hiểm nghèo để con lập được những chiến công lẫy lừng, bất diệt.
Đến đây ta phải kể qua về ác quỷ Gorgôn để mọi người cùng biết và từ đó mới có thể thấy hết được nỗi nguy hiểm mà Perxê sắp phải đương đầu. Gorgôn là tên gọi chung cho ba chị em một con ác quỷ mà ai nghe đến tên chúng, chỉ nghe đến tên chúng thôi, cũng đủ rùng mình sởn gáy. Trong số ba chị em lũ quỷ này thì Mêđuydơ là con quỷ hung dữ nhất nhưng cũng là con quỷ trẻ nhất và có thể đánh chết được, còn hai con kia thì bất tử. Chúng là con gái của Phorkix (Phorkys), cháu của Pôngtôx và Kêtô, chắt của Ôkêanôx... Không thể tưởng tượng được hết vẻ quái dị khủng khiếp khi ta nhìn thấy hình thù của lũ quỷ này. Đầu của chúng có một đàn rắn độc quấn quanh như một vành khăn. Những con rắn này lúc nào cũng ngóc đầu lên tua tủa, nhe nanh há miệng, rãi rớt ròng ròng, sẵn sàng cắn mổ vào bất cứ ai đụng đến chủ nó. Miệng ác quỷ thè lè ra hai cái răng nanh nhọn hoắt như răng lợn lòi, như sừng tê giác. Tay chúng bằng đồng, móng sắc hơn dao. Kẻ nào vô phúc sa vào cánh tay ấy thì chỉ nói đến việc gỡ ra cho thoát cũng khó chứ đừng nói gì đến việc vung gươm khoa dao chém lại chúng. Chúng có đôi cánh bằng vàng để có thể bay lượn trên không, tiến thoái, lên xuống nhẹ nhàng khi giao chiến. Song đó cũng chưa phải là điều đáng sợ nhất. Cái làm cho mọi người kinh hãi hơn hết là đôi mắt nảy lửa của chúng. Đôi mắt đỏ ngầu lúc nào cũng ngùn ngụt bốc lửa, hễ nhìn vào ai là lập tức người đó biến thành đá. Vì thế đã từ bao lâu lũ ác quỷ hoành hành mà chẳng ai dám bén mảng đến gần. Và cũng chưa hề có người nào nghĩ, dám nghĩ đến việc diệt trừ chúng để cứu dân lành thoát khỏi một tai họa khủng khiếp.
Perxê ra đi nhưng không dám nói cho mẹ biết. Chàng lên một con thuyền sang đất Hy Lạp vì theo chàng chỉ có đến nơi đây thì chàng mới có thể tìm hỏi được đường đi tới hang ổ của lũ ác quỷ Gorgôn. Perxê trước hết đến đền thờ Đenphơ để cầu xin một lời chỉ dẫn. Nhưng chàng chỉ được viên nữ tư tế nói cho biết chàng phải đi tới xứ sở của giống người không sống bằng lúa mì mà chỉ sống bằng hạt dẻ. Chàng lại tới Đôđôn, xứ sở của những cây sồi để nghe chúng truyền đạt lại những lời phán bảo của Dớt. Song cũng chẳng có gì rõ hơn, Perxê chỉ còn cách tới xứ sở của những người Xenlơ chỉ biết ăn hạt dẻ. Chàng ra đi ruột gan bời bời những câu hỏi: "... Đi đâu? Đi nẻo nào? Đường nào?... Làm cách nào để diệt trừ được ác quỷ?...". Chàng tin ở sức mạnh và trí tuệ của mình nhưng chàng cũng tin vào sự giúp đỡ của các vị thần Ôlanhpơ vì những cây sồi ở Đôđôn đã cho chàng biết các vị thần luôn che chở và bảo vệ chàng thoát khỏi tai họa. Vì quả thật như vậy, các vị thần Ôlanhpơ không thể nào để cho người con trai của Dớt bị ác quỷ phanh thây, hút máu, những dòng máu người nóng hổi mà chúng rất thèm khát. Thần Hermex, người truyền lệnh nhanh hơn ý nghĩ và nữ thần Atêna, người nữ chiến binh, con của Dớt, đã kịp thời xuống trần giúp Perxê vượt mới khó khăn. Trước hết Hermex chỉ cho Perxê biết chàng phải đi qua những nơi nào để tới được chỗ ở của các quỷ Gorgôn. Chàng phải đi qua bao xứ sở xa lạ, vượt qua bao núi non trùng điệp, biển rộng sông dài song không phải đã tới ngay được nơi chàng muốn đến. Muốn tới được sào huyệt của lũ quỷ Gorgôn, chàng phải bắt được ba con quỷ Grê(3) vốn là chị ruột của lũ Gorgôn khai báo cho biết tỏ tường đường vào hang ổ của lũ em chàng bởi vì lũ quỷ Grê được Gorgôn trao cho nhiệm vụ trấn giữ đường vào. Đây là ba con quỷ già ở tận một vùng đất xa xôi mà chưa mấy ai biết đến. Nơi đây tối tăm mù mịt chẳng có ánh sáng mặt trời, mặt trăng. Quanh năm bầu trời lúc nào cũng mờ mờ xam xám như buổi hoàng hôn của mùa đông rét mướt. Người ta gọi là xứ sở của Bóng tối.
[(3) Grées, tiếng Hy Lạp: Graiai, nghĩa là: những bà già; gồm ba chị em: Péphredo, Ényo, Dino.]
Có điều kỳ lạ là ba chị em lũ quỷ già Grê chỉ có chung một con mắt và một chiếc răng vì thế chúng phải thay nhau dùng mỗi con một lát. Thân chúng như hệt con thiên nga, tóc thì bạc trắng và nói chung chẳng có gì đáng sợ. Biết được đường đi cũng chưa phải là xong, Perxê còn phải bắt lũ quỷ già này khai báo cho biết chàng cần phải có những vũ khí gì, như thế nào, tìm ở đâu, để có thể bước vào cuộc quyết đấu với lũ Gorgôn.
Perxê đi với những điều chỉ dẫn như vậy. Trải qua nhiều ngày nhiều tháng mải miết đi, chàng đã tới được xứ sở Bóng tối của lũ quỷ Grê. Chàng quan sát sự canh gác của chúng và suy tính cách hành động. Nấp trong bóng tối, lừa lúc chúng đổi gác tháo mắt ra trao cho nhau, chàng lao tới như một ngọn gió lốc giật phăng chiếc mắt đang còn ở trên tay một con Grê. Cả lũ kêu rống lên sợ hãi. Mù mất rồi, ôi thôi chẳng còn trông thấy gì nữa. Lợi dụng luôn tình thế đó, Perxê đoạt luôn cả chiếc răng duy nhất của chúng, lũ quỷ chỉ còn biết kêu khóc van xin Perxê trả lại cho chúng hai báu vật đó. Thế là Perxê có thể đòi chúng khai báo những điều mình cần biết. Bây giờ lại bắt đầu một cuộc hành trình mới nữa đối với Perxê. Chàng phải đi tới nơi ở của những nàng Nanhphơ phương Bắc để xin các nàng ban cho những thứ vũ khí lợi hại, cần thiết cho cuộc thử thách một mất một còn với lũ quỷ Gorgôn: một chiếc mũ tàng hình của thần Hađex để Gorgôn có mắt cũng như mù, một đôi dép có cánh để có thể bay lượn trên không như Gorgôn, và cuối cùng một chiếc đẫy thần để có thể cho đầu ác quỷ Mêđuydơ vào đó đem về. Lại những ngày đi đêm nghỉ, lại vượt qua biết bao chặng đường dài mệt đến kiệt sức đứt hơi. Nhưng cuối cùng Perxê đã xin được các nàng Nanhphơ phương Bắc những vũ khí vô cùng lợi hại đó
Trước khi bước vào cuộc thử thách đẫm máu này, thần Hermex ban cho chàng thanh gươm dài và cong. Đó là một thanh gươm hiếm có. Chắc chắn rằng không một người trần thế nào lại có thể rèn được một thanh gươm rắn và sắc đến như thế. Chỉ có dùng thanh gươm này thì môi chém được vào lần vẩy cứng trên thân lũ ác quỷ. Nhưng như chúng ta đã biết, đôi mắt nảy lửa của Gorgôn nhìn vào ai thì lập tức người đó biến thành đá. Vậy làm thế nào Perxê có thể giết được ác quỷ nếu không nhìn vào nó, mặt đối mặt đương đầu với nó? Nữ thần Atêna sẽ giúp chàng vượt qua khó khăn này
Như vậy công việc đã xong xuôi. Bây giờ chỉ còn việc đi thẳng tới sào huyệt của lũ quỷ Gorgôn. Nhờ đôi dép có cánh Perxê có thể bay vút lên không và đi trên mây trên gió như chim bay. Chàng từ trên trời cao nhìn xuống để nhận đường. Những đô thị to đẹp là như thế mà lúc này đây trông chỉ thấy loang loáng ánh sáng lấp lánh của những hàng cột cao bằng đá cẩm thạch. Những vệt xanh to kéo dài và những dải rừng. Sông thì như một tấm lụa trắng trải ra, uốn lượn xen giữa những mầu nâu của đất. Perxê, theo lời chỉ dẫn của lũ quỷ Grê, đi về phía biển. Chẳng mấy chốc biển đã hiện ra ở dưới chân chàng, xanh ngắt mênh mông với những vệt trắng nho nhỏ, chuyển động, Perxê để ý tìm trên mặt biển bao la một dải đất đen. Chàng bay thấp dần xuống để khỏi bị những đám mây che mặt. Kia rồi, một dải đất đen hiện ra, nổi bồng lên trên mặt biển. Đó là hòn đảo của lũ quỷ Gorgôn. Perxê xà xuống như một con chim đại bàng rồi chàng lượn vòng đi vòng lai trên hòn đảo để tìm lũ quái vật. Chàng thấy chúng nằm dài trên một tảng đá to, rộng và phẳng. Chúng đang ngủ, cánh tay đồng và những vẩy đồng trên thân chúng sáng nhấp nhánh dưới ánh mặt trời. Đây là thời cơ thuận lợi nhất để Perxê có thể lập được chiến công một cách dễ dàng và nhanh chóng. Perxê bay vút lên cao. Chàng sợ sà xuống thấp quá lũ quỷ thấy động, tỉnh giấc ngủ thì vô cùng nguy hiểm, mặc dù chàng đã đội chiếc mũ tàng hình của thần Hađex. Nữ thần Atêna lúc này đã hiện ra. Để tránh cho Perxê khỏi phải nhìn vào lũ quái vật, nữ thần giơ chiếc khiên đồng sáng loáng của mình ra. Không thể nào diễn tả được chiếc khiên đó sáng và đẹp đến như thế nào, chỉ biết nói vắn tắt, nó sáng như gương. Perxê bay trên trời cao, nhìn vào tấm khiên đồng của nữ thần Atêna mà chuẩn định được đối thủ của mình ở dưới đất để giáng một đòn sét đánh. Chàng quyết định sẽ chém đầu ác quỷ Mêđuydơ vì hai con kia vốn bất tử. Nhưng Mêđuydơ là con nào mới được chứ? Thần Hermex, người chỉ đường không thể chê trách được, đoán biết được nỗi băn khoăn của chàng, vì đối với các vị thần điều đó không có gì là khó, thần bèn cất tiếng nói chỉ bảo cho chàng:
- Hỡi Perxê, con của Dớt uy nghiêm! Chàng hãy dũng cảm lên lao thẳng xuống chặt ngay đầu ác quỷ Mêđuydơ là con quỷ đang nằm gần biển nhất ấy. Chàng phải chém cho chính xác kẻo nó mà tỉnh dậy thì vô cùng nguy hiểm.
Perxê nhìn vào tấm khiên của nữ thần Atêna. Chàng bay một vòng hai vòng rồi ba vòng... Bất thần chàng đâm bổ xuống. Thanh gươm vung lên. Vèo một cái! Đầu ác quỷ Mêđuydơ văng ra lăn lông lốc trên mặt đất. Perxê bay vọt lên cao. Nhìn vào tấm khiên sáng như gương của nữ thần Atêna, chàng biết được đầu ác quỷ ở chỗ nào. Vì thế chàng chỉ còn việc sà xuống nhặt nó cho vào chiếc đẫy thần mà tránh được phải nhìn đối mặt vào nó. Lại nói về lúc Mêđuydơ bị chặt đầu. Chiếc đầu văng ra khỏi thân. Máu từ cổ ác quỷ phun ra ồng ộc. Và kỳ lạ sao, từ cổ nó bay vụt ra một con ngựa có cánh, trên lưng ngựa là một gã khổng lồ tay cầm một thanh bảo kiếm vàng. Đó là gã khổng lồ Cridaor (Chrysaơre) và con thần mã có cánh Pêgadơ (Pégase). Cả người lẫn ngựa bay thẳng lên trời không hề bận tâm đến chuyện của Perxê và Mêđuydơ
Nhát gươm của Perxê giết chết Mêđuydơ đã làm hai con quỷ đang ngủ giật mình tỉnh dậy. Bừng mắt ra thì chúng đã thấy xác Mêđuydơ nằm đấy, đang giãy đành đạch, máu chảy lênh láng. Chúng gầm lên tức tối và đưa mắt nhìn kẻ thù. Chúng bay lên trời tìm trong các đám mây. Chúng sà xuống đất tìm trong các đường hẻm thung lũng. Nhưng chúng chẳng thấy gì. Nhờ chiếc mũ tàng hình của thần Hađex, Perxê đã ra đi ngay trước mặt chúng mà chúng không tài nào nhìn thấy.
Thế là Perxê con của thần Dớt vĩ đại, đã lập được một chiến công to lớn mở đầu cho sự nghiệp anh hùng của mình, thực hiện đúng lời cam kết với Pôliđectex.

Thần thoại Hy LạpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ