C9

160 17 0
                                    

Chương 9

========

Bị âm thanh huyên náo đánh thức, Laville dụi dụi mắt ngồi dậy, thầm mắng một tiếng. Ồn ào như vậy có để cho người khác ngủ không vậy? Bộ có người chết hay gì mà um sùm hết cả lên thế không biết.

Mắng xong, Laville cảm thấy vẫn còn buồn ngủ nên ngã xuống đệm, toan ngủ tiếp thì chợt nhận ra một chuyện vô cùng động trời.

Vội bật dậy nhìn lại bày trí của căn phòng, đến khi nhìn rõ ràng đây là phòng ai, Laville lặng người như pho tượng, cậu câm nín không phát ra được bất kì lời nào.

Cái bàn cạnh ban công kia không phải mới đêm qua Laville vừa ngồi cùng đại nhân xem các tờ ghi chú sao?! Rồi cái hộp gỗ nhỏ trên đầu giường không phải mới đêm qua cậu bị nó thu hút sao?!

Đây là phòng của Tulen mà! Sao cậu lại có thể ngủ một cách tự nhiên trên giường của đại nhân vậy?! Với cả đồ trên người... Sao chỉ còn mỗi áo trong thôi vậy?!

Đêm qua đã xảy ra chuyện gì?! Laville gãi đầu cố nhớ lại mọi chuyện đêm qua, câu chỉ nhớ được đến lúc bản thân đang ngồi xem mấy cái vòng ma pháp, sau đó thì không nhớ được nữa...

"A a a a a... Bỏ đi, rời giường!" Laville sau một lúc yên lặng cố nhớ thì bỏ cuộc, cậu quyết định rời giường, đi tìm đại nhân hỏi là biết. Với cả cậu cũng không phải thiếu nữ trinh tiết gì mà để ý chuyện bản thân ngủ ở phòng nam nhân, cậu sợ là đêm qua mình làm phiền đại nhân không ngủ được thôi.

Nhưng kể cũng lạ, sao không thấy Tulen trong phòng nhỉ? Lúc Laville từ phòng vệ sinh đi ra, cậu để ý thấy đồng hồ đã điểm giờ gần giữa trưa, cậu chặc lưỡi - mặt trời lên đến đỉnh đầu rồi, có kẻ ngủ nướng như cậu giờ này mới thức, chứ đại nhân xem chừng là đã thức từ lâu và đã ra ngoài rồi!

Bên dưới đường phố lại rộ lên âm thanh ồn ào khiến Laville chú ý, cậu đi đến mở cửa sổ ra nhìn xuống. Trên đường có một đám người bu lại rất đông trước cửa một căn hộ bình dân, Laville nhận ra vài người mặc đồ như người giữ trật tự trị an quận huyện, họ đang cố giải tán đám đông.

Lắng tai nghe một chút thì biết hóa ra là nhà đó có người chết, mà chết rất kì lạ. Bất chợt, Laville nhìn thấy Alice cùng Enzo đang ở dưới đường phố, trên tay Alice ôm một bao giấy đựng đầy bánh bao, có lẽ cô bé cùng Enzo vừa mới đi mua đồ ăn vặt về thì gặp đám đông chắn mất đường vào nhà trọ.

Toan gọi hai người thì cửa phòng bật mở, Tulen bước vào phòng, Laville quay lại đối diện với y, khẽ cười: "Đêm qua làm phiền đại nhân, thật xin lỗi."

Tulen khoát tay, cũng đến bên cửa sổ nhìn tình hình bên dưới, hắn thiêu mi, trầm giọng: "Không phiền, dù sao thì ngươi ngủ cũng rất yên phận."

"..." Laville cười ha ha gãi má, thầm nói - hóa ra đêm qua hai người họ ngủ chung giường thật à?! May là mình không có tật xấu khi ngủ, không thì xác định với đại nhân.

Em ngủ mà cứ hay đă chăn, cái tật này phải sửa thôi - Tulen thầm nghĩ.

"Dưới đó sao đông người vậy?" Tulen liếc nhìn Laville rồi lại dời tầm mắt, quan sát căn nhà đang bị phong toả.

[TULAVI/VÌ EM]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ