Vào buổi tối mùa hè buồn tẻ, tiếng ve kêu râm ran khiến lòng người phiền não.
Điền Nguyên Vũ buông bút xuống, đứng dậy ra khỏi phòng làm việc rẽ vào toilet bên cạnh, mở vòi nước, tát nước lên mặt, nước lạnh khiến anh thoải mái hơn không ít.
Tiếng cửa phòng phía sau nhẹ nhàng mở ra, có người bước tới chào, "Giáo sư Điền."
Điền Nguyên Vũ nhìn thoáng qua trong gương, gật gật đầu, "Giáo sư Cao."
"Sao còn chưa tan làm." Giáo sư Cao đi tới bên cạnh anh, vặn vòi nước rửa tay, cười nói, "Ngày mai là thứ bảy, ngâm mình trong trường làm gì."
Điền Nguyên Vũ rút khăn giấy lau mặt, "Về ngay đây."
Giáo sư Cao rửa tay, lắc lắc hai bên người, vệt nước văng lên mặt Điền Nguyên Vũ , Điền Nguyên Vũ nhắm mắt lại, dùng khăn giấy lau sạch sẽ lần nữa.
"Anh bạn trẻ," giáo sư Cao vỗ vai anh, "Hoạt động nhiều một chút."
Điền Nguyên Vũ cảm nhận độ ẩm trên tay hắn từ áo sơ mi của mình thấm vào da thịt, khiến anh cực kỳ không thoải mái.
"Ừm." Điền Nguyên Vũ từ trong cổ họng miễn cưỡng tràn ra một âm tiết.
Anh đứng trước gương, chờ quần áo khô hẳn, mới xoay người rời đi.
Mọi người trong văn phòng đều đã về, Điền Nguyên Vũ thu dọn đồ đạc của mình, khóa cửa văn phòng, vừa xuống lầu vừa gọi điện thoại.
"Xin lỗi, số máy quý khách hiện đang..."
Vẫn là âm thanh nhắc nhở như cũ,Điền Nguyên Vũ thở dài, đổi số khác, số này rất nhanh đã bắt máy.
"Giáo sư Điền."
Điền Nguyên Vũ cúi đầu xuống lầu, nói, "Nhạc Nhạc còn đang thu âm?"
"Không có," giọng nói trợ lý Tiểu Dư rất nhỏ, "Đang nghỉ ngơi."
"Đưa điện thoại cho Nhạc Nhạc, tôi muốn nói mấy câu với em ấy."
"A?" Tiểu Dư nghe có vẻ vô cùng khó xử, "Anh Nhạc... Vẫn chưa nguôi giận, giáo sư Điền, chuyện này... Đừng làm tôi khó xử."
Giọng điệu này của Tiểu Dư Điền Nguyên Vũ nghe lọt tai, anh hiểu rõ tính tình Nghê Nhạc nhất, anh cũng không làm khó Tiểu Dư, nói, "Đưa địa chỉ của hai người cho tôi."
"Được được được." Tiểu Dư vô cùng tán thành đề nghị này, cúp điện thoại liền gửi địa chỉ ghi hình và khách sạn đang ở.
Điền Nguyên Vũ ngồi vào trong xe, muốn trực tiếp ra sân bay, suy nghĩ một lát vẫn là rẽ vào trung tâm mua sắm gần nhất, mua một chiếc áo sơ mi mới để mặc, lúc này mới đi thẳng tới sân bay.Vé máy bay đến thành phố Y chỉ còn lại mười một giờ rưỡi tối, Điền Nguyên Vũ ngồi trong phòng chờ vừa chuẩn bị bài học vừa liên lạc với Tiểu Dư.
Khi lên máy bay, Tiểu Dư nói với anh, chương trình tạp kỹ đã quay xong, bọn họ chuẩn bị trở về khách sạn.
Thời gian bay hơn một tiếng đồng hồ, đến thành phố Y đã rạng sáng, nửa đêm không khí sảng khoái hơn hẳn, không biết là sắp gặp Nghê Nhạc hay là thế nào, Điền Nguyên Vũ trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
BẠN ĐANG ĐỌC
WONHUI || Ván đã đóng thuyền
General FictionTác giả:Liễu Cửu Tình trạng bản gốc:hoàn thành Edit by me * Bộ truyện từng được edit nhưng đã bị xoá. Vì bộ này được nhiều người review hay nên mình vừa đọc bản convert vừa thử edit xem thế nào. Nếu văn phong diễn đạt trong truyện mơ hồ hay sai lệc...