Chương 11

167 21 0
                                    

Điền Nguyên Vũ đứng ở cửa ra sân bay, đầu óc đờ đẫn nhìn trời đổ mưa, nếu không phải không thích hợp, anh rất muốn lao vào trong mưa mà cảm thụ chút tư vị ẩm ướt.

Anh bước ra nửa bước rồi lại lùi lại, thật ẫu trĩ phải không?

Một chiếc taxi dừng trước Điền Nguyên Vũ , kính xe hạ xuống, tài xế hỏi: "Anh đi à?"Điền Nguyên Vũ nhìn bác tài, trong lúc nhất thời không biết đối phương có ý gì, thấy anh không nói gì, tài xế đóng cửa sổ rời đi.
Anh hậu tri hậu giác nói: "Đi ."Tất nhiên là anh phải đi rồi, thực ra anh đã đi rồi, anh mất cả đêm đi bộ từ Ảnh Thị Thành về W City, nhưng anh phải lấy hết can đảm.

Khi yêu cầu ly hôn, anh còn sợ Nghê Nhạc sẽ nói những lời không muốn ly hôn, anh biết mình mềm lòng,bất kể Nghê Nhạc thế nào, chỉ cần Nghê Nhạc cần anh thì anh có thể ở lại bên Nghê Nhạc mãi mãi.
Lặp lại cuộc hôn nhân bất tận và không an toàn này.

Nghê Nhạc không nói gì, nghe vậy liền nhảy xuống giường, chân trần bước tới trước mặt anh, "Ly hôn? Điền Nguyên Vũ , vừa rồi anh mới nói ly hôn sao?"
"Ừm." Điền Nguyên Vũ trong cổ họng phát ra một câu.
"Được," Nghê Nhạc rất sẵn lòng đồng ý, "Đi đi! Tôi sẽ ở bên Tiết Tấn ngay khi rời xa anh!"
Điền Nguyên Vũ giữ lấy vali, môi mím chặt, lúc này không thể phân biệt được lời Nghê Nhạc nói khoác hay là thật.Nhưng dù anh có nói gì thì cũng không còn quan trọng nữa, thời điểm anh quyết định ly hôn cũng không còn quan trọng nữa.

Điền Nguyên Vũ gật đầu, xoay người rời khỏi phòng, vừa bước ra ngoài đã nghe thấy tiếng cửa sau lưng đóng sầm lại tựa hồ như muốn gãy.Anh dừng lại, nhớ ra hình như đây là lần đầu tiên sau khi hai người cãi nhau, anh là người rời đi trước, mười một năm qua Nghê Nhạc luôn là người rời đi trước mà anh lại là tuỳ tùng kia. Anh sẽ không đóng cửa lại với Nghê Nhạc, chỉ có anh ở bên cửa cầu xin Nghê Nhạc mở cửa.Bây giờ anh sẽ không cầu xin mở cánh của này nữa.

Mưa tạt vào chân Điền Nguyên Vũ làm ướt giày và ống quần,Điền Nguyên Vũ giơ tay vẫy một chiếc taxi, một chiếc Volkswagen màu đen dừng lại bên cạnh anh, Điền Nguyên Vũ không nhìn mà nhìn về phía chiếc taxi phía sau.

"Giáo sư Điền? !"

Một giọng nói kinh hỉ vang lên khiến Điền Nguyên Vũ quay mặt đi tìm nơi phát ra âm thanh, cửa tài xế của chiếc ô tô màu đen đỗ trước mặt mở ra, một chiếc ô màu xanh bật lên, Điền Nguyên Vũ nhìn thấy một cậu thanh niên mặc áo phông trắng, quần soóc đen và đôi dép xỏ ngón, cậu thanh niên chạy nước kiệu đến chỗ anh.

"Anh về rồi à?" Thiếu niên trên mặt lộ ra nụ cười, cả khuôn mặt ngẩng lên, tựa hồ tâm tình rất tốt: "Tôi đưa anh về."Điền Nguyên Vũ nhìn cậu, trong nụ cười của cậu có hai răng nanh rõ ràng, khiến cậu có vẻ có chút non nớt.
"Tôi..." cậu nói, "Tôi là Văn Tuấn Huy,Tuấn trong tài giỏi Huy trong tươi sáng , anh còn nhớ chứ?."

Điền Nguyên Vũ nhớ, nhớ tên nhưng không bao giờ nhớ tới diện mạo của Văn Tuấn Huy.
"Bíp bíp bíp" tiếng còi thúc giục vang lên, Văn Tuấn Huy quay người về phía xe phía sau xin lỗi: "Xin lỗi, tôi đi đây!"
Rồi quay sang Điền Nguyên Vũ nói: "Lên xe giáo sư Điền, đi thôi!"Văn Tuấn Huy đi lấy hành lý của Điền Nguyên Vũ , Điền Nguyên Vũ giữ chặt không lấy ra được, Văn Tuấn Huy đành phải giơ tay nâng cao ô: "Kỹ năng lái xe của tôi khá tốt đấy, anh yên tâm."

WONHUI ||  Ván đã đóng thuyềnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ