Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa là đến ngày quốc khánh, Điền Nguyên Vũ vẫn không đồng ý đề xuất đi ra ngoài chơi của Văn Tuấn Huy. Kỳ thực không phải Điền Nguyên Vũ không đồng ý, mà là anh căn bản không trả lời. Không nhận được hồi âm, kế hoạch đi chơi của Văn Tuấn Huy không thể thực hiện được nên cậu đành phải chèn một câu hỏi vào đoạn chat hàng ngày.
- Tôi chơi bóng rổ với Nhậm Dư Hoàn và một vài người khác, bọn họ bị tôi ngược thê thảm lun.
- Tôi đói quá, tôi đợi anh ở căng tin A.
- Anh nghĩ sao nếu chúng ta đến thành phố Y vào ngày quốc khánh?"Anh Huy, anh còn chưa lĩnh lương sao?" Nhậm Dư Hoàn nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên, lắc lắc.
Văn Tuấn Huy khóa màn hình điện thoại lại, "Yên tâm đi! Mùng mười hàng tháng, thiếu sao được miệng cậu, phiền chết đi được."
"Em sẽ làm phiền anh mỗi ngày cho đến khi được ăn bữa này thì thôi. ", Nhậm Dư Hoàn nói: "Đây là một trong những điều kiện em không ra ngoài thuê phòng đó".
Sau khi Văn Tuấn Huy nói hết nước hết cái, Nhậm Dư Hoàn cuối cùng đã từ bỏ ý định thuê phòng ngoài trường. Tuy nhiên cái giá của Văn Tuấn Huy hơi cao, việc đầu tiên là trả cho Nhậm Dư Hoàn một bữa ăn ngon.
Thứ hai, sàn nhà của ký túc xá Văn Tuấn Huy là giường dự phòng của Nhậm Dư Hoàn. Mỗi khi chán sống trong ký túc xá, hắn luôn có thể đến ký túc xá Văn Tuấn Huy để ngủ.
"Biết rồi." Văn Tuấn Huy vẫy tay với hắn, "Tôi muốn đi ăn cơm, mọi người chơi tiếp đi."
"Lại với giáo sư Điền à?"
"Ừm."
Nhậm Dư Hoàn đuổi theo cậu: "Với tính cách của anh, anh nghĩ làm sao có thể làm bạn với giáo sư Điền vậy? Không đúng, phải nói làm sao giáo sư Điền chịu làm bạn với anh?"
"Mị lực." Văn Tuấn Huy nói.
"Mị lực cái rắm," Nhậm Dư Hoàn chậc một tiếng, "Em nghĩ giáo sư Điền ngại nói anh phiền thì có."Văn Tuấn Huy đột nhiên dừng lại, Nhậm Dư Hoàn đi phía trước cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu: "Không phải đâu, em chỉ tùy tiện nói thôi. Anh giận hả?"
Không phải cậu tức giận, Văn Tuấn Huy nheo mắt nói: "ngại nói sao?"
"Em tùy tiện nói thôi mà." Nhậm Dư Hoàn có chút không biết làm sao, "Anh đừng coi là thật."
"Không sao đâu!"Văn Tuấn Huy nắm bả vai cậu, "Cảm ơn cậu nhắc nhở."
Văn Tuấn Huy xoay người bỏ chạy, Nhậm Dư Hoàn có chút không hiểu.Văn Tuấn Huy vừa chạy vừa thầm trách mình, Điền Nguyên Vũ chưa bao giờ đáp lại anh có muốn ra ngoài chơi hay không. Có phải là vì ngại từ chối cậu hay không mà cậu như một kẻ ngốc một mực truy vấn. Đây chẳng phải là tạo áp lực cho Điền Nguyên Vũ sao!
Ôi, ngu ngốc.
Cậu chạy đến phòng làm việc của Điền Nguyên Vũ, cậu quá nóng lòng tưởng tâm tình Điền Nguyên Vũ mấy hôm trước không tốt nên nghĩ đến việc ra ngoài chơi thuận tiện giải sầu. Cậu không cân nhắc xem Điền Nguyên Vũ có bằng lòng hay không.
"Văn Tuấn Huy?"
Đột nhiên có người từ trên cao gọi cậu, Văn Tuấn Huy ngẩng đầu, Điền Nguyên Vũ đứng ở cầu thang nhìn cậu, phía sau có mấy giáo sư.
"À," Văn Tuấn Huy mỉm cười, "Xin chào các giáo sư."
Điền Nguyên Vũ đi xuống, nói: "Tối nay tôi với vài giáo sư có hẹn."
"A, được." Văn Tuấn Huy bước sang một bên, "Vậy anh đi đi."Điền Nguyên Vũ cùng mấy vị giáo sư đi xuống lầu, Văn Tuấn Huy thở hổn hển, trong lòng mơ hồ có chút mất mát. Anh có thể nói với cậu trên Wechat rằng tối nay anh có hẹn mà. Hoặc vì không biết phải đáp lại lời mời đi du lịch của cậu như thế nào nên anh thậm chí còn không trả lời các tin nhắn khác.
Cậu như quả bóng xì hơi ngồi trên cầu thang. Đánh bóng nửa buổi chiều, bụng đã sớm đói nhưng lúc này đột nhiên mất cảm giác thèm ăn.
BẠN ĐANG ĐỌC
WONHUI || Ván đã đóng thuyền
Genel KurguTác giả:Liễu Cửu Tình trạng bản gốc:hoàn thành Edit by me * Bộ truyện từng được edit nhưng đã bị xoá. Vì bộ này được nhiều người review hay nên mình vừa đọc bản convert vừa thử edit xem thế nào. Nếu văn phong diễn đạt trong truyện mơ hồ hay sai lệc...