- Đúng rồi, thường thì sẽ là như thế.
Lời anh chợt ngập ngừng thấy rõ:
- Nếu như cô ấy... không thực sự biểu hiện ra sự tự hào thì sao?
Trước câu hỏi của anh, tôi chợt nghĩ ngợi đôi chút, rồi đáp:
- Thế thì là do cô ấy bị áp lực, đặc biệt là khi người con gái đó kiêu hãnh và kì vọng cao ở bản thân.
- Ra vậy...
Lần này, anh lại nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác như chính mình cũng cảm nhận được vị đắng của nó. Trong sự thinh lặng ấy, tôi bỗng nhiên chẳng biết phải nói gì. Khánh hít một hơi thật sâu, dường như là để bình ổn tâm trạng. Anh ngoảnh sang tôi:
- Em bảo chưa yêu ai bao giờ, sao cái gì cũng biết thế?
- Anh chưa nghe đến câu "huấn luyện viên thì không cần ra sân" à?
Anh cười. Nhìn gương mặt anh giãn ra, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm. Chợt, điện thoại trên tôi rung lên, màn hình chờ hiển thị vừa nhận e-mail mới. Tôi mở ra, thấy thông báo điểm tiếng Anh chuyên ngành theo danh sách từng lớp.
- Chờ em dò điểm cuối kì xíu.
Tôi thấy điểm xong liền lập tức xóa thư, chẳng chút nghĩ ngợi gì. Thấy vậy, anh tò mò:
- Em không xem điểm của các bạn à?
Tôi lắc đầu:
- Em chẳng quan tâm lắm. Bình thường em cũng khá thắc mắc vì sao các bạn lại nhớ được điểm của em, hỏi ra mới biết mọi người vẫn hay để ý đến điểm số của người khác.
- Anh cũng thế, dường như biết ít hơn thì cũng nghĩ ít hơn.
- Đúng rồi, cuộc sống vốn đã ngột ngạt, bớt một chuyện cũng là nhẹ nhõm.
Anh mỉm cười, đưa lon nước ra trước mặt tôi:
- Cụng ly!
Tôi làm theo lời anh, xong thì uống thêm một ngụm. Mùi cà phê sữa nồng nàn, dường như hòa lẫn vào mảnh trời say sưa. Giữa chúng tôi lại là một sự im lặng nữa bao trùm. Dù gì thì anh cũng đã giúp tôi thắng ván cược với Hân, anh chẳng còn lý do gì để ở lại nơi ban công này nữa. Nghĩ đến đây, tôi cảm giác không nỡ, muốn tìm cách nào đó để đứng cùng anh lâu thêm một chút.
- Anh có nhìn thấy hai tòa nhà san sát kia không?
Tôi chỉ tay về phía trước, anh nhìn theo, gật đầu:
- Ừ, có chuyện gì à?
- Đố anh biết, tòa nào sẽ tắt điện trước?
Tôi thầm nhủ trong đầu, muốn biết tòa nào tắt trước, chỉ có thể chờ đợi thôi. Đến lúc đó, có lẽ tôi sẽ sẵn lòng tạm biệt anh hơn. Anh cười, chỉ về phía vầng trăng khuyết xa xăm:
- Đố em thì bao giờ trăng lặn?
Tôi giật mình, tự hỏi, có phải anh đã nhìn ra ý đồ của mình rồi không. Có vẻ như anh thấy tôi không giấu được sự bối rối, liền thắc mắc:
- Em sao thế? Có gì không ổn hả?
Tôi ngập ngừng:
- Vừa rồi, anh hỏi câu đó... ý là gì?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Xuất bản] VĨ THANH GỬI LẠI [CŨ]
RomanceNhững đứa trẻ Chuyên Việt Ninh ngày ấy đã lớn lên trong hình hài các chàng trai, cô gái của thế giới người trưởng thành. Giây khắc đối mặt với cuộc sống đã sớm chẳng còn như thời niên thiếu, màu xanh của bầu trời năm đó có còn nâng bước họ giữa nhữn...