Khi hai chúng tôi đến nơi thì trời cũng đã hửng nắng được một lúc. Lam thích thú cởi áo khoác rồi gấp gọn, để ở cốp xe tôi, nhanh nhảu chạy vào khuôn viên trường. Lam bước vội tới mức thỉnh thoảng tôi phải nhắc em cẩn thận kẻo trơn trượt.
Ngày cuối tuần, chuyên Việt Ninh dường như hơi vắng vẻ hơn thường lệ. Đi qua từng góc sân, chỗ nào tôi cũng gợi nhắc tôi về những kỉ niệm cũ. Nào là phòng thư viện nơi tôi phát hiện ra trang blog của Lam, nào là dãy hành lang nơi tôi và em có nụ hôn đầu khi bầu trời trước mặt đã tối như mực, cả nhà thi đấu nơi tôi từng lén nhìn em ngồi trên khán đài trong phút đưa tay lau những giọt mồ hôi giữa từng trận bóng rổ. Tôi dạo bước, thỉnh thoảng lại nhìn sang Lam, tự hỏi không biết em có thấy những gì tôi đang thấy, có nhớ những gì tôi đang khắc khoải...
Chầm chậm qua từng góc sảnh, Lam chợt dừng lại.
- Anh nhìn này!
Em chỉ vào bóng của hai đứa đổ dài trên bức tường bên cạnh. Lam thích thú lại gần cái bóng của tôi, chạm lên phần đỉnh đầu. Tôi tỏ ra khó hiểu:
- Em làm gì thế?
- Em xoa đầu anh. - Lam nhoẻn cười. - Anh cao như thế, chẳng bao giờ em với tay được quá đầu.
Tôi cười, bước đến gần em, chầm chậm cúi xuống.
- Này, xoa đầu đi.
Lam ngập ngừng, nhưng cũng từ từ chạm lên mái tóc tôi, nhẹ nhàng vuốt. Cảm nhận từng ngón tay em êm êm khiến tôi cứ thế nghiêng mình, dựa hẳn đầu vào vai em. Lam chợt sững người lại, cố gắng giữ thăng bằng. Mùi hương trên vai em hòa với nắng trời ấm dịu, xóa đi chút se se đầu đông.
- Em xoa tiếp đi.
Tôi nhỏ giọng nói qua vai em. Lam chần chừ rồi cũng chạm lại vào mái tóc tôi, động tác vẫn dịu dàng như cũ. Giây phút đó, tôi rất muốn nói với em rằng, những năm tháng không có em thực sự chẳng hề dễ dàng. Dù tôi cố tỏ ra là mình ổn mỗi lần hai đứa gọi cho nhau, nhưng sâu thẳm trong lòng, bao ngày chật vật ấy, tôi nhớ từng cái chạm của em đến tê dại. Được một lúc, tôi thì thầm:
- Không đẩy anh ra à?
- Không.
Tôi ngạc nhiên:
- Tại sao? Không nỡ hả?
- Sắp đến sinh nhật anh rồi mà. Coi như quà mừng thọ anh!
Tôi cười, dù không nỡ nhưng cũng đành rời khỏi em vì sợ bờ vai kia sẽ sớm mỏi. Nhìn về phía xa, chúng tôi quyết định đi vào căn phòng mà khi trước còn là lớp Anh 2. Mọi thứ dường như chẳng có gì đổi thay, vị trí của tấm bảng dài, giá sách và từng vật dụng vẫn y nguyên như cũ, những ô cửa kính rộng rãi kia vẫn rực sáng khi ánh hoàng hôn xuyên qua, đậu trên từng dãy bàn thẳng tắp. Nhìn xuống bên dưới, khung cảnh hai đội bóng rổ đang luyện tập lôi cuốn tôi và Lam.
- Anh chọn đội nào?
- Em chọn trước đi, anh "bắt" đội còn lại.
Nghe thấy thế, Lam nhanh nhảu:
- Vậy em chọn đội áo đỏ.
Chúng tôi cứ thế thảo luận về trận đấu tập hăng say ấy. Xen giữa vài câu cảm thán của em là những pha hò reo dưới sân vọng lại. Dõi theo từng con người máu lửa dưới sân, tôi chợt nhớ đến bản thân những năm cấp ba. Cũng như cậu trai kia, bị huých trúng đến mức chảy máu mũi nhưng vẫn cười để cô bạn sốt sắng bên cạnh an tâm hơn. Cũng chẳng khác cầu thủ hồi bên rìa sân nọ, ánh mắt ánh lên sự chờ đợi để được vào nhập cuộc cùng đồng đội. Lam thích chí reo lên:
BẠN ĐANG ĐỌC
[Xuất bản] VĨ THANH GỬI LẠI [CŨ]
RomanceNhững đứa trẻ Chuyên Việt Ninh ngày ấy đã lớn lên trong hình hài các chàng trai, cô gái của thế giới người trưởng thành. Giây khắc đối mặt với cuộc sống đã sớm chẳng còn như thời niên thiếu, màu xanh của bầu trời năm đó có còn nâng bước họ giữa nhữn...