Ai cũng cần có "một mái nhà", để được yêu thương, tôn trọng và thấu hiểu.
***
Choi Seungcheol thấy anh không thuộc về ngôi nhà của mình.Có nhiều cách để khiến một đứa con trông lạc lõng khỏi nơi đã sinh ra và nuôi dưỡng tâm hồn nó. Vấn đề có thể đến từ việc ngay từ đầu cái nôi mà nó nằm đã ọp ẹp, đã hỏng hóc, đã không thể tránh nắng tránh mưa, tránh cho đứa con khỏi thế giới này làm vấy bẩn. Cũng có thể trong quá trình lớn lên, đứa trẻ bước ra khỏi vùng an toàn mà chưa kịp trang bị gì cho mình. Nó đoán thế giới luôn lấp lánh, nơi nó ngửa mặt nằm trong nôi mà nhìn lúc nào cũng sáng trong và lung linh mây trời. Nó không biết thực tại ngoài kia tràn ngập mưa gió, nơi mỗi bước chạy của nó đều tự làm tung bọt nước bùn đất dưới chân. Để cuối cùng đứa trẻ trở thành người lớn, nhìn lại bản thân mình đâu đâu cũng lấm lem không sạch sẽ.
Con người nên học cách chịu trách nhiệm cho cuộc đời. Có lẽ vậy mà Seungcheol phải tự nhận nỗi cô đơn đóng mảng theo năm tháng này là do chính mình đã tháo chạy trong mưa mà không phải ai khác đã nhẫn tâm vứt bỏ anh dưới mưa cả.
Hôm nay ... anh lại quên mang ô rồi.
#
Seungcheol muốn đổi chỗ ở. Anh được môi giới cho một căn nhà bình thường, nằm trong một khu vực xa trung tâm đến mức bất thường nhưng lại bình thường với người chẳng mấy khi ra ngoài như anh, rồi lại bất thường lần nữa vì nhà rõ ràng là có người nhưng lại không có nổi thứ gì chứng minh rằng người đó "còn sống"!?
"Còn sống chứ. Nó là con trai tôi mà!"
Seungcheol không phải là người hay quên, chỉ là anh ở trong nhà quá lâu đến mức chẳng biết thời tiết ngày qua và ngày nay đã cách nhau một cơn mưa. Làm việc với môi giới lần đầu, lần thứ hai là gặp mẹ của chủ nhà. Tiền cọc đã trả 30%, phần còn lại anh muốn đến tận nơi để xem xét lần cuối cùng.
- Cô nói chủ nhà bao lâu mới về một lần.
- Một năm 12 lần, mỗi tháng một lần chăng!? Có khi còn ít hơn.
- Ừ bởi vậy, trông không khác gì nhà hoang.
Anh sờ lên mái đầu hơi ướt át của chính mình, nhìn quanh nhà một lượt. Mẹ chủ nhà cười hoan hỉ, đập đập vai Seungcheol cho là anh nôn nóng mua đứt căn nhà này chỉ vì họ đã bán rất rẻ. Rẻ quá, quanh khu này không phải không có nhà đang rao bán, nhưng khu đô thị mới nằm trong dự án tái phát triển 10 năm của thành phố, lại đang ấp ủ một kế hoạch cao tốc liên vùng, cách 10km đang xây dựng siêu thị trung tâm, trường đại học kiến trúc và hàng tá công trình khác ồn ào cả ngày lẫn đêm. Đây là điểm bình yên duy nhất, thuận lợi vào thành phố, lại đủ yên tĩnh và xa khỏi chốn xô bồ. Nên "rẻ" của gia chủ hình như hơi sai sai, nó gấp ba lần tiền rao bán mấy căn cách đó chỉ chừng 2km.
Nói là mua nhà, dân đầu tư sẽ mua tương lai, còn Seungcheol chỉ mua vì một cái giường thôi.
- À, cái giường đó đâu rồi?
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cheolhan] FULL HOUSE
FanfictionCâu chuyện về hành trình giành lại "nơi của mình mà không biết quý" và gặp gỡ "người mà mình quý nhưng không giành được" của Yoon Jeonghan. Truyện được đăng tải duy nhất bởi Cngt79 trên nền tảng Wattpad.