14. The fairest Belladonna

82 6 2
                                    

"Yên lặng nào." Giọng nói đều, không có âm điệu, lẫn dần vào những âm thanh cuối buổi chiều. "Cậu có muốn chết không?"

Anh giữ im lặng.

---------------------------

Những suy nghĩ về người đàn ông kì lạ luẩn quẩn trong đầu anh, nhưng có lẽ anh không có quá nhiều thời gian để nghĩ về điều đó. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong từng bước chân. Có gì đó không thân thiện ở đây, một thứ không hề chào đón anh. Anh có thể cảm nhận được các ánh nhìn đi theo anh ở mọi nẻo đường, mọi hàng quán, vào đến tận nhà, không để cho anh được riêng tư. Có người theo dõi anh, và đó có lẽ không phải là kẻ đã nói chuyện với anh trong quán rượu. Không có ai hành xử gây sự chú ý đến thế nếu đang có ý định theo dõi. Dù vậy anh vẫn cẩn trọng, không làm gì đặc biệt. 

Chiều hôm sau, anh quay lại quán rượu nhằm tìm cách gặp lại người đàn ông kì lạ kia. Tuy nhiên chủ quán nói rằng anh ta không quay lại nữa, và mời anh uống rượu. Anh từ chối, anh vẫn lo về những ánh mắt kì lạ. Khi anh ra khỏi quán rượu, sự đe doạ lại càng trở nên rõ ràng hơn khi nãy. Có người theo dõi anh, và chắc chắn là có ác ý.

Anh đi trên đường phố, ghé vào các cửa hàng khác nhau cho tới chiều muộn, khi hầu hết mọi người về nhà để nghỉ ngơi. Anh có thể giải quyết mọi thứ tốt hơn khi không có nhiều người xung quanh. Nếu phải chiến đấu, anh không muốn ai nhìn thấy. 

Và rồi nơi hoàn hảo nhất cho việc đó hiện ra trước mắt anh. Đó là một con hẻm cũ. Có vẻ giờ đây không còn ai sử dụng nó nữa. Anh nhanh chân bước vào đó một mình. Trong con hẻm có một cửa hàng bỏ trống với chiếc bàn ngoài cửa, chắn mất một phần ba lối đi với một miếng vải lớn phủ ở trên. Anh dừng lại ở trước chiếc bàn đó và đợi đám người theo dõi vào, quyết sẽ xử chúng ở trong này cho khỏi ai nhìn thấy. Tiếng bước chân dồn lại gần. Bọn chúng thực sự sẽ đi vào và đụng mặt anh ở đây.

Tiếng bước chân và tiếng lưỡi kiếm mài vào mặt đường tới ngày một gần. Một bàn tay thò ra từ dưới gầm chiếc bàn phủ khăn và kéo anh vào. Anh định hét lên nhưng một bàn tay khác đã chặn miệng anh lại. Người đó muốn anh giữ yên lặng. 

"Kamado." Hắn nói. Anh nhận ra giọng khàn của người đàn ông trong quán rượu. Họ trốn dưới cái bàn phủ khăn.

Anh chưa kịp đáp lại thì nghe tiếng những người theo dõi mình đi vào con hẻm. Trốn sau cái khăn khiến cho anh không nhìn thấy bọn chúng, nhưng chúng có hơn năm người. Có lẽ trốn đi là đúng, vì anh chỉ có một mình. 

"Hắn đâu rồi?" Một giọng hỏi.

"Tìm đi. Hắn chỉ trốn đâu đây thôi."

Người đàn ông phương Đông kéo anh lại gần bức tường sau lưng, đôi mắt hắn sáng như mắt diều hâu. Đôi tay khoẻ và khéo léo của hắn đẩy nhẹ vào tường. Đằng sau cái bàn bày bán đồ thì sẽ là cửa! Anh nhớ ra. Khi trước ta từng đến nhiều khu chợ kiểu này rồi. Họ để bàn trước cửa để thuận tiện di chuyển.

Cánh cửa thấp mở dần ra mà không gây tiếng động. Anh cứ tưởng điều đó là không thể. Nhưng rồi một tên lại gần họ. Hắn lầm bầm. Lầm bầm, lầm bầm. 

(Tanjirou - Muichirou) [KnY] - Valiant and NobleNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ