Chap 33

91 7 0
                                    

Truyện chỉ là trí tưởng tượng của tôi, không gắn ghép lên người thật

"Này sao thế? Bộ nghiêm trọng lắm sao?" Bạch Sở Hy gương mặt đầy lo lắng nhìn Hạ Tuấn Lâm: "Sao...cậu lại khóc?"

"Cô nói linh tinh gì thế?" Hạ Tuấn Lâm nhíu mày nói: "Chỉ là một cuộc tiểu phẫu nhỏ, tôi khóc thì không phải như đang tự mình bôi nhọ ba năm học y của tôi sao?"

"Vậy sao..."

"Tôi bị cảm nên tuyến lệ ra không kiểm soát thôi" Hạ Tuấn Lâm bình thản đáp, Bạch Sở Hy im lặng một lúc nhịn không được mà phụt cười: "Há há...cậu...như trẻ con thế"

"Đáng yêu thật đó" Bạch Sở Hy lau đi nước ở khoé mắt vì cười quá nhiều, Hạ Tuấn Lâm lại không thèm để tâm, nhưng với góc nhìn của Bạch Sở Hy thì nhìn cậu không khác gì đang giận dỗi.

Thì ra khi ở bên cạnh Hạ Tuấn Lâm Lục tổng luôn được thấy dáng vẻ này của cậu. Bình thường Hạ Tuấn Lâm luôn tỏ ra lạnh lùng thờ ơ, cô thật không ngờ mình cũng có ngày nhìn thấy được dáng vẻ đáng yêu của cậu.

Sau khi phẫu thuật, phải nằm lại viện vài ngày để theo dõi.

Mã Gia Kỳ được đưa tới một phòng bệnh riêng. Anh mặc quần áo bệnh nhân, tóc xòa trước trán, sắc mặt vẫn hơi tái, mu bàn tay vẫn đang gắn kim truyền dịch, vì còn thuốc mê nên anh vẫn còn ngủ.

"Phiền mấy cô coi chừng anh ta một lúc giúp tôi, tôi đi mua cháo cho anh ta" Hạ Tuấn Lâm khi nhờ vả giọng có chút dịu dàng hơn thường ngày, Bạch Sở Hy liền vui vẻ gật đầu: "Ừm đi đi, tôi sẽ nhìn anh ta giúp cậu"

"Cảm ơn" Hạ Tuấn Lâm nói rồi định quay lưng đi thì lại bị tiếng Bạch Sở Từ gọi khựng lại: "Khoan đã...Tuấn Lâm"

"Có chuyện gì sao?" Hạ Tuấn Lâm quay người nhìn Bạch Sở Từ. Trái ngược với phong cách của Bạch Sở Hy Bạch Sở Từ lại có phong cách đáng yêu ngọt ngào, quần ống suôn, áo len cổ lọ khoác ngoài là áo lông thỏ dáng dài có mũ tai gấu

"Hay Tuấn Lâm ăn trưa...rồi hẳn về đây, dù sao...cũng đến giờ ăn trưa rồi..." Bạch Sở Từ áp úng nói

"Cảm ơn" Hạ Tuấn Lâm im lặng một lúc rồi nói, Bạch Sở Từ ngước mặt lên nhìn cậu rồi lắc đầu: "Không...có gì"

"Vậy có cần tôi mua gì cho các cô không?" Hạ Tuấn Lâm hỏi, Bạch Sở Từ liền vẫy tay: "Không cần, không cần đâu"

"Đúng đấy, bọn tôi là con gái muốn giảm cân, đừng mua đồ ăn về" Bạch Sở Hy chen lời, Hạ Tuấn Lâm cong môi: "Ừm vậy tôi một lát rồi về"

"Cậu đi lâu cũng được cứ thoải mái đi, Mã Gia Kỳ có bọn tôi ở đây rồi" Bạch Sở Hy mỉm cười Hạ Tuấn Lâm không đáp lại cô mà quay lưng rời đi.

Sau khi Hạ Tuấn Lâm khuất bóng Bạch Sở Từ lúc này mới thầm nở nụ cười đầy ẩn ý.

Hạ Tuấn Lâm đi đến gần cổng bệnh viện nhìn thấy xa xa là một thân ảnh rất quen thuộc, Hạ Tuấn Lâm tiến đến chỗ của đối phương

[AllLâm] Lỡ Chọc Giận Hạ Tuấn Lâm Rồi, Phải Làm Sao Đây?!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ