Chương 35

77 6 0
                                    


Khi đã đi xa ra khỏi ngồi nhà ấy lòng cậu thật quằn quại, như có gì đó châm chích trái tim nhỏ bé ấy khiến nó không ngừng rỉ máu.

Nhìn đôi bàn tay đã chở run run lại càng thấy đau nhói khi đã đẩy ngài bá tước ngã xuống.

Thế Anh chắc đau đến bản thân chẳng còn chút sức lực nào nên mới dễ dàng bị một nhân loại thế hạ gục.

Bàn tay Thanh Bảo đầy khó khăn cầm lấy điện thoại ra nhìn cái tên Khải Mạc trên danh bạ lại càng siết chặt tay.

Chỉ có như thế thôi!

- Sao tối vậy rồi còn điện mình? Cậu có gì sao?

- Cho mình đến ở nhờ nhà cậu được không?

Giọng nói của cậu lúc này run rẩy như sắp khóc làm cho Khải Mạc đang trên giường cũng phải vội vã đi tìm chìa khóa:

- Cậu gửi định vị qua đi. Mình đến ngay.

Sau khi biết được nơi chàng trai đang ở thì người bạn ấy lập tức lao ra khỏi nhà.

Đôi mắt rưng rưng đó vẫn cố kìm nén lại, không được khóc phải thật bình tĩnh như không có gì.

Cứ cố trấn an bản thân và đã rất nhanh chóng thì người bạn đấy đã đến bên cạnh cậu.

Vô cùng lo lắng mà nắm lấy hai cánh tay cậu:

- Vẫn ổn chứ? Cậu có bị đau ở đâu không?

- Mình không có...

- Vào xe rồi về nhà mình trước đi.

Khải Mạc dịu dàng mở cửa xe ra rồi để người con trai ngồi vào ngay ngắn thì mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Người bạn này ngồi vào xe thì thấy chàng trai cứ thẩn thờ nên đã tiếp tới gài dây an toàn.

Cảnh tượng quen thuộc đây khiến cho người con trai này lại nhìn Khải Mạc thành Thế Anh mà đôi mắt cố kiềm chế những giọt nước mắt ấy lúc này lại như vỡ đê mà không ngừng tuôn trào.

Điều đó đã làm cho Khải Mạc thật sự hoảng, chưa định thần thì đã bị Thanh Bảo ôm lấy mà khóc nức nở.

Chính Khải Mạc vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì nên chỉ có thể làm một chỗ dựa để cậu chút đi những tiêu cực trong mình.

Ngài bá tước nằm trên chiếc giường thân quen của cả hai nhưng giờ đây lại chỉ có một mình anh trơ trọi nằm nơi đây.

Người đàn ông đấy ôm lấy cái gối Thanh Bảo như đang cố tìm kiếm những gì còn xót lại từ người con trai mà ngài vô cùng yêu.

- Em tàn nhẫn lắm! Sao em không chịu nghe ta nói?

Ánh mắt đó nhắm nghiền lại, đôi mày nheo lại, vẻ mặt vô cùng thống khổ kia lại bất chợt cười lên, một nụ cười như tự chế giễu chính bản thân:

- Lúc trước ta cũng chưa bao giờ từ ban đầu mà chịu nghe em giải thích.

Kết quả bây giờ thật cũng đúng là rất xứng.

Tiếng cười là biểu tượng cho sự vui vẻ nhưng lúc này tiếng cười đó ngày càng lớn thì càng biểu lộ rõ sự bất lực, sự chua xót và cả sự nhạo báng chính bản thân ngài.

Andree x Bray (VER) Ma Cà Rồng Thích Cưỡng Đoạt Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ