" Tiên tử, Tiểu Duyệt. Xem cái này có cần phải nghỉ ngơi không?" Ôn Nhược Hàn nhìn sắc trời dần về tối liền nhìn hai người ngồi trên đài sen lơ lửng kia.
Duyệt Quân nhìn nhìn rồi gật đầu: " Cữu công, sẽ nghỉ ngơi a."
Đám người lại nhìn lên thủy kính. Mặt kính chiếu đến từng đoạn từng ngày mà tiểu A Anh được Hàm Quang Thiên Tôn chiếu cố, dần dần lớn lên một chút rồi bắt đầu tối dần. Bọn họ đoán đã kết thúc ngày hôm nay đi.
Vì thế không bao lâu, gia phó Ôn thị bắt đầu dâng món ăn lên đãi khách nhân.
Bọn họ dùng bữa xong lại được tiếp đến khách phòng của Viêm Dương điện. Trải qua một đêm ngủ ngon lành.
Mà ở hoa viên của Viêm Dương điện, Nhiếp Hoài Tang vẫy vẫy quạt xếp trên tay, làn gió nhẹ nhàng được tạo nên thổi nhẹ tóc mai gã tung bay. Gã !ặc đơn bạc lẳng lặng đứng đó như suy nghĩ điều gì. Chợt có người tiến gần, một kiện áo khoác màu trắng đậu trên bờ vai nhỏ gầy ấy.
" Hoài Tang, trời đã về khuya, sao còn không nghỉ ngơi?"
Gã nhắm mắt một chút rồi mở ra, quay người lại. Thần sắc có chút phức tạp nhàn nam nhân vặn một kiện y phục trắng như tuyết trán đeo mạt ngạch vân văn. Người đó không ai khác ngoài Lam Hi Thần đáng lý lên đi ngủ từ lâu. Lam thị có tắc giờ Hợi ngủ giờ Mẹo làm. Chính là bây giờ đã gần qua giờ Tý, người Lam gia đáng lý phải rơi vào giấc ngủ sâu từ lâu.
" Hi Thần ca, vì sao còn chưa nghỉ ngơi? Giờ Hợi đã qua từ lâu."
" Ta ngủ không được đành ra ngoài giải sầu."
" Ân. "
Lam Hi Thần nhìn gã, có chút do dự, muốn nói nhưng lại thôi. Nhiếp Hoài Tang nhìn y: " Huynh có điều gì muốn nói sao?"
" Ta..muốn biết chuyện của Vong Cơ và Vô Tiện."
" Hi Thần ca, chuyện của hai người đó sớm muộn gì mọi người cũng sẽ thấy. Nhưng Hoài Tang nhắc nhở huynh một điều rằng mà cả huynh và Cô Tô Lam thị không biết tới."
" Hoài Tang cứ nói."
Gã nhìn y một chốc rồi quay người lại nhìn mặt trăng kia, giọng nói nhẹ nhàng được làn gió đưa qua, đánh thẳng vào trái tim y khiến y trắng bệch đến khó thở.
" Vong Cơ huynh, hận Lam thị, đặc biệt rất hận huynh...cùng Lam tiên sinh."
Y ngơ ngác lảo đảo lùi ra sau. Vì sao? Vì sao lại hận chúng ta?
" Vì sao ư?" Nhiếp Hoài Tang lại hỏi trở lại, y mới biết bản thân đặt nghi vấn đã phát ra miệng.
" Hoài Tang...biết..."
Gã vươn tay, giữa lòng bàn tay hiện ra một bông Tử Đinh Dương đỏ: " Ta biết, vì ta cùng hai người họ đều trả qua cái khoảng thời gian kinh khủng đó. Đồng dạng, ta...cũng hận huynh, Lam Hi Thần!" Gã nắm tay lại, bông hoa bị gã bóp nát, những cánh hoa rơi lả tả xuống đất.
Nhiếp Hoài Tang tức giận quay người lại, đôi mắt chứa đầy sự giận dữ: " Ta hận huynh, Hàm Quang Thiên Tôn cũng hận huynh, cực kỳ hận huynh!!! Vì cái gì? Bọn ta đều cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ với ngươi, thế nhưng Lam Hi Thần!!! Ngươi vì sao thà tin người ngoài cũng không tin chúng ta???? Vì cái gì...vì cái gì?? Ngươi hỏi ta vì cơ gì ư???"
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Vong Tiện ][ MĐTS ][ đọc thể ] Luận Tiên Vãn
Fanfictionnày là bộ hệ liệt của Minh Lan tựa Hàm Quang a thể loại chiếu ảnh đọc thể. tui tự nghĩ ra tới, từ đầu không có phần này đâu, nhưng bộ kia end rồi nên lại nghĩ tiếp đây ~