chương 16

120 12 0
                                    

Mà vị A Thư kia đang đứng bên cạnh tứ hoàng tử sắc mặt xanh mét, nhìn liền thấy gã đã có tuổi, A Lễ bên cạnh cũng không kém gọi tên gã.

Rốt cuộc, là có chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại không giống với mấy năm trước như vậy.

Mà Ôn Nhược Hàn sắc mặt âm trầm như đoán ra được gì đó.

Lam Vong Cơ nhìn thấy ái nhân bị đối xử như vậy, vòng tay bỗng chốc siết chặt, nước mắt lã chã rơi.

Tâm can bảo bối của y, sao lại chịu những đau khổ như vậy.

Ngụy Vô Tiện bị y siết đau khẽ hô lên, y mớ thả xong, nỉ non: " A Anh, xin lỗi. "

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: " Lam Trạm, quá khứ rồi a. Ta không đau! " Lam Vong Cơ được hắn an ủi cũng không khá hơn là bao, nhưng y chỉ có thể ôm chặt lấy người trong lòng như sợ người này sẽ lại biến mất một lần nữa.

[ Năm năm ròng rã Ngụy Anh bị ném vào Tây Lăng, Giang Phong Miên ngày ngày cho người hết sức ra tấn cậu bé, ngày ngày giành ăn với cảu. Lại bị cẩu cắn đến sinh ra bóng ma tâm lý, mà mấy kẻ Giang gia được lệnh trông coi A Anh, tâm tình không tốt sẽ đem A Anh đánh đập. Người dân Tây Lăng thương cậu bé cũng muốn giúp đỡ nhưng đành bất lực, bọn họ đều là bị người Giang gia uy hiếp, nếu cứu giúp sẽ giết cả nhà. Từ đó mọi người đều sinh ra sợ hãi.

Ngụy Anh năm năm chống chọi ở Tây Lăng, ý niệm trong đầu lại là đợi cha mẹ về. Những chuyện cũ cậu không nhớ nữa bởi vì cậu vốn đã trúng độc, ký ức tiêu tán.

Mà năm năm qua Tu chân giới cũng xảy ra biến động. Nhiếp thị tông chủ Nhiếp Thừa Ân nổ tan xác trong khi đang cùng tà tùy vật lộn sau một tháng từ Bất Dạ Thiên trỏ về. Con trai trưởng Nhiếp Minh Quyết nhân hận thù che mờ mắt đinh ninh là Ôn thị làm việc này, sau khi Nhiếp Thừa Ân an táng liền làm tông chủ.

Mà Ôn Nhược Hàn sau khi cùng Nhiếp Thừa Ân luận bàn cũng đã bế quan, trước khi bế quan còn luôn thắc mắc vì sao đã hai năm rồi không thấy muội muội Ôn Tuyết Như gửi thư.

Đồng dạng bên Lam thị, sau khi Lam Trạm lên sáu, Lam Hoán lên tám Lam phu nhân Lâm Liễu tâm bệnh không khỏi liền qua đời. Đối ngoại chỉ tuyên bố như vậy. Thực chất cũng chưa có ai biết dung mạo Lâm Liễu như thế nào.

Cũng trong thời gian đó, Lam nhị tiểu công tử Lam Trạm từ một đứa trẻ có thể biểu hiện cảm xúc vui sướng tức giận, sau khi mất đi mẫu thân liền không có thấy được cậu cười nữa.

Cùng với Ôn Nhược Hàn giống nhau, Lam Khải Nhân cũng thực nghi hoặc vì sao đã mấy năm trôi qua đều không thấy nghĩa muội và nghĩa đệ tế trở về. Trong lòng ông dấy lên một nỗi bất an đến đáng sợ.

Cho tới một ngày, Lam Trạm lên chín tuổi, Lam Khải Nhân không nhịn được nữa mang theo hai đứa cháu trai ngự kiếm đi Di Lăng. Lam Khải Nhân tìm kiếm tung tích nghĩa muội, hỏi thăm từng gian khách điếm. Mà Lam Trạm cầm theo trống bỏi xin phép đi ra ngoài mua kẹo hồ lô.

Trong một con hẻm nhỏ ở Di Lăng.

Tiểu Ngụy Anh, y phục cũ kỹ bẩn thỉu, cơ thể gầy gò ốm yếu, tóc tai lộn xộn hai chân da rách tung tóe có thể thấy máu. Di Lăng mùa đông rất khắc nghiệp, đứa nhỏ không có y phục tử tế lạnh run cầm cập.

[ Vong Tiện ][ MĐTS ][ đọc thể ] Luận Tiên Vãn Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ