"Vâng thưa thầy, em hoàn toàn có nguyên do để liên hệ chúng với nhau, bởi chính em đã bị ám ảnh bởi những giấc mơ như vậy nhiều hơn ai hết. Em sẽ kể lại cho thầy về chúng, và em cũng mong thầy biết rằng, những điều sau đây mà em nói hoàn toàn là sự thực..."
.
Phần còn lại của buổi trò chuyện hầu như là quá trình tường thuật lại những giấc mơ mà tôi đã trải qua, và giáo sư Wenger ở một bên lắng nghe. Thỉnh thoảng ông ấy lại viết ra một vài những dòng lưu ý trong cuốn bút ký và hỏi tôi các chi tiết lặt vặt, đôi khi góp ý với sự chân thành sâu sắc, như những gì mà tôi đã mong đợi từ thầy ấy. Có vẻ như lựa chọn của tôi là chính xác, và những giọng nói thì thầm ấy đã sai.
Tôi đã kể lại cho giáo sư từ những triệu chứng đầu tiên của tôi từ năm lên sáu—khi tôi đã có một trí thức tương đối hoàn chỉnh—rằng cứ mỗi lúc đêm đến và khi tôi đã chìm vào giấc ngủ sâu; tôi sẽ lại mơ về một đại dương hỗn mang không đáy xa lạ nơi bản thân không ngừng 'chìm xuống' một cách không thể kiềm chế. Tôi cứ thế bị kéo xuống sâu dưới hàng ngàn vạn mét so với mặt biển, cho đến những rãnh sâu lạnh buốt mà ánh sáng đã không thể vươn tới.
Và tại đó, khi tưởng chừng màn đen tăm tối đã bao phủ toàn bộ không gian, chỉ để lại trong nó sự ngột ngạt hãi hùng và cơn đau căng cứng tột độ của những mảng thần kinh; thì đáy biển sâu lại đột ngột le lói những tia sáng màu xanh lục dị lạ.
Rồi từ từ, với tiếng rống dữ dội từ nơi lòng biển vang lên, những hiện diện cho nỗi kinh hoàng lớn nhất của con người—nỗi sợ về 'những điều chưa biết' bắt đầu để lộ hình hài của chúng trước mặt tôi.
Thành thật mà nói, tôi đã luôn cố gắng quên đi những hình ảnh ấy suốt bấy lâu nay; bởi đó là những dạng thức dị hởm và cực kỳ lố bịch, là những mộng tưởng kinh dị nhất mà chính Howard Phillips Lovecraft hay Clark Ashton Smith có thể viết ra—chúng là những Vị Thần hoàn toàn của vũ trụ, nắm giữ những dạng thức vượt qua mọi trí tưởng tượng và sở hữu những quyền năng cực đoan khủng khiếp, nhưng chỉ hiện diện như những khối u ác tính và toát mạnh ra cái vẻ ác độc lại tràn đầy sự thờ ơ của chúng!
Dưới biển sâu, chúng ở trước mặt tôi! Trước mắt tôi! Xuyên qua thân thể tôi!
Nhưng dường như bởi một sức mạnh lạ kỳ nào đó mà chúng không hề để tâm tới tôi, chúng vẫn tiếp tục cơn say của mình trong cơn gầm gừ chói tai một cách vô thức ấy và thây kệ mọi thứ đang xảy ra bên ngoài. Và cũng chính thứ sức mạnh ấy đã kìm hãm tôi khỏi bất kỳ hành động nào. Không thể gào thét, không thể cựa quẩy, thậm chí không thể có bất kỳ tư tưởng nào khác trong cái giờ phút ấy ngoài nỗi kinh hoàng tột cùng!
Dù vậy—chính việc nhìn vào những thứ ghê tởm ấy và quái thai ấy cũng đã mách bảo cho tôi nhiều điều. Phải nói, và khẳng định một cách chắc nịch—là tôi đã không cố gắng để tìm hiểu, mà chính những kiến thức cấm kỵ đã tự chúng chui vào trong đầu tôi, bắt buộc tôi phải tiếp thu những điều báng bổ đó bất chấp sự đau điếng mà chúng gây ra cho tôi.
Càng nhìn vào chúng càng lâu, tôi lại biết được càng nhiều điều. Và càng chìm xuống càng sâu, tôi lại càng thấy được nhiều những dạng thức ghê tởm hơn. Những hiện diện ấy trừu tượng ư? Đúng, thậm chí tôi nghĩ rằng chỉ là 'trừu tượng' thôi thì sẽ chẳng thể đủ để nói về chúng, nhưng một số trong đó thì không. Tôi lờ mờ có được một nhận thức rõ về chúng đấy, những khối vật chất và năng lượng độc lập duy nhất nhưng vượt khỏi các định nghĩa và khái niệm của thế giới bốn chiều, và với trạng thái kỳ lạ của mình, tôi tin là mình có thể mô tả lược qua một vài cái trong số đó. Thứ ngôn ngữ được hình thành từ những tiếng kêu quái dị tràn vào trong tâm trí tôi—Ulqthe, cái mà Iserish V. Himber đã khám phá ra; và nó giúp tôi hiểu được chúng, nhưng tôi biết rằng nếu mình nói ra dù chỉ một từ, cái chết sẽ ngay lập tức ập đến.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Human. Into Darkness]: Huyền Tích Omeceatl [I]
Horror"Lý trí sẽ mãi mãi chỉ là những con cừu non bị chăn nuôi và chỉ biết đến những đồng cỏ ngay trước mắt. Mà trong đêm tối mênh mông của vũ trụ, chỉ có sự điên loạn mới là chìa khoá để giải đọc thế giới trước khi ta gào chết trong sự hoảng sợ." Tên khá...