Vào sáng hôm sau, tức là ngày mồng 10 tháng 12, sau khi tỉnh lại từ cơn ác mộng dù đã quen thuộc nhưng vẫn không thể nào thích ứng; cái chết trong mơ đã làm tôi nhận ra rằng mình không có lí do để sợ hãi một giáo hội của những kẻ người trần mắt thịt nào đó—nhất là khi tôi vẫn chưa thể xác nhận đó là sự thực.
Tôi cần phải làm một điều gì đó. Ít nhất, tôi cần phải nắm bắt thời gian của mình.
Với ý nghĩ đó, tôi đã thu thập đồ đạc của mình nhanh chóng hết sức, đem theo một phần bản sao của bài luận văn, các bản chép tay của một vài trang trong cuốn 'Rituals of the Octagram', bộ đồ nghề khảo cổ và thêm hai bộ quần áo để dự phòng nữa. Nhưng trước khi chạy trốn khỏi thành phố, tôi vẫn cần phải đi đến thư viện Cambridge một lần cuối để thử tìm những thông tin liên quan tới giáo hội Bí Truyền N'lahyii như là sự bảo đảm tính chân thực cho những mảnh ký ức mơ hồ tôi đang nắm giữ.
Bảy giờ sáng, khi tôi đang chuẩn bị rời khỏi nhà trọ để lên đường đi tới khu lưu trữ những bài sách báo lịch sử ở thư viện đại học, bất ngờ rằng đã có một chàng trai trẻ đang chờ tôi ở dưới lầu—ngay sảnh chờ.
Đó là một cậu trạc tuổi tôi, cao khoảng độ sáu feet hơn. Nhìn qua trông có vẻ hơi ốm yếu với một bờ vai thõng xuống không quá rộng hay săn chắc, tuy nhiên, bằng một cách nào đó mà tôi vẫn có thể sâu sắc cảm nhận được một sự rắn rỏi bất thường ẩn phía dưới bộ vest đen truyền thống của anh ta. Và khi nhìn kỹ hơn, điều đầu tiên đã ngay lập tức thu hút tôi chính là một đôi mắt diều hâu màu biển toát ra thứ cảm giác mạnh mẽ cực kỳ ấn tượng, tuy không tràn đầy sức sống của tuổi trẻ nhưng lại thêm vài phần chững chạc và bén nhạy vô cùng. Thêm vào đó, chiếc mũi khoằm, cằm vuông, đôi môi mỏng và vầng trán rộng dường như đã tô đậm thêm phần tri thức và cương nghị của anh ta. Những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt sáng loáng đó—tôi nghĩ rằng người này là một người Anh gốc Pháp, hoặc cũng có thể là một người Pháp bản địa.
Ban đầu, ý nghĩ đã ngay tức thì bắn ra trong tâm trí tôi là anh chàng này hẳn phải là một người của giáo hội được cử đến để đưa tôi đi. Nhưng chỉ một giây ngay sau, tôi liền bác bỏ suy nghĩ này; bởi ở anh, tôi cảm thấy một sự thân thiết kỳ lạ.
Đó không phải là thứ tà thuật hớp hồn nào đó—tôi chắc chắn về điều đó—mà đó là vì người đang đứng trước mắt tôi đây cũng giống với tôi. Cả hai chúng tôi là cùng một kiểu người!
"Xem ra anh không coi tôi là một phần của nhóm người kia." Anh ta nói, với một nụ cười mỉm. Và sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của tôi, anh nói tiếp:
"Tôi là Andervista Hohenjun, học năm ba khoa Khảo cổ học tại Cambridge. Hẳn là anh đã từng nghe qua. Tôi nghĩ là anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian đâu, hãy đi thôi—anh có việc cần tiến vào thư viện Cambridge, tôi cũng thế."
—Sau đó, cả hai chúng tôi đã đồng hành cùng nhau trên con đường Grange đến Thư Viện Đại Học. Chúng tôi đã khá kiệm lời trong khoảng thời gian này, vì thời gian được đặt lên hàng đầu đối với cả hai. Tuy nhiên, tôi cũng đã biết được vài điều về chàng trai trước mặt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Human. Into Darkness]: Huyền Tích Omeceatl [I]
Horror"Lý trí sẽ mãi mãi chỉ là những con cừu non bị chăn nuôi và chỉ biết đến những đồng cỏ ngay trước mắt. Mà trong đêm tối mênh mông của vũ trụ, chỉ có sự điên loạn mới là chìa khoá để giải đọc thế giới trước khi ta gào chết trong sự hoảng sợ." Tên khá...