Sáng sớm hôm sau, chúng tôi đã sớm thức dậy trước khi ánh mặt trời có thể ló dạng trên những miền đất khô cằn của Ethiopia và nhanh chóng lên đường đến với điểm cuối của cuộc hành trình.
Đêm hôm qua tôi và Hohenjun có cùng một giấc mơ, chúng tôi lại đi tới chiếc thuyền trắng trên mặt biển vô ngần ấy, nhưng không đồng hành cùng nhau. Tôi không rõ liệu đó có phải là một điềm báo không, liệu nó có đáng tin hơn những giọng thì thầm trong tâm trí tôi không, nhưng điều kỳ lạ là chúng tôi đều cảm nhận được có ai đó đang nhìn vào chúng tôi trong giấc mơ, và bằng một ánh nhìn chăm chú, nghiền ngẫm vô hại chứ không phải là một sự ác cảm thường thấy nào đó.
Để đến được Mikhan ở Kenya, nơi nằm gần với thành phố Lamu và có tầm nhìn thoáng ra Ấn Độ Dương, chúng tôi cần băng qua Khe Nứt Gregory của Thung Lũng Giãn Tách Lớn; và điều này có nghĩa là chúng tôi đã bỏ qua cơ hội để khám phá một trong những hệ thống đứt gãy địa chất lớn nhất trên thế giới, cùng vô số các bí ẩn về nguồn cội của con người và thiên nhiên. Chúng tôi để qua một bên những sự chú ý về các hóa thạch lâu đời nhất của loài người là nhóm các Australopithecus afarensis, những thung lũng đầy rẫy núi lửa với Kilimanjaro là nơi mà nhóm người ngoài hành tinh Sitnavak bị giam cầm, và cả những bộ xương của người khổng lồ được chôn dưới hồ Victoria và Turkana nữa. Vậy thì Mikhan với tư cách là địa điểm cuối cùng, nó có điều gì để thu hút chúng tôi đến thế?
Thực tế là dù rằng có đi hỏi những bộ não thông tuệ nhất về lĩnh vực này trên thế giới hiện tại, và tất nhiên là bao gồm cả các Nhà Thần Bí Học, thì vẫn sẽ không một ai có thể trả lời được câu hỏi trên—ít nhất là trong vô số những người mà tôi đã biết thì không một ai có thể. Bởi lẽ chính họ cũng chẳng biết đến Mikhan, không ai biết, và cũng không bản đồ nào đánh dấu địa điểm của nó.
Nó là một thành phố nằm ngay trung tâm của vùng hoang mạc nhỏ dị biệt được bao quanh bởi những vùng đất thấp ven biển của Kenya, nơi mà những người Ai Cập, Ả Rập, Oman và Swahili đã thay nhau chiếm đóng qua các thời kỳ trước đây. Nhưng đến hiện tại, nơi này chỉ còn là một chốn hoang vắng lạ thường, bất chấp cho tính giá trị lịch sử phi thường của nó—rằng phế tích ở nơi đây đã tồn tại trong cùng một nhịp thở của thời đại với Xirabreşkê, hay mười một địa danh nổi tiếng khác của Tas Tepeler như hay từ Thời Đồ Đá Mới của Thổ Nhĩ Kỳ.
Đáng lẽ ra mọi ánh nhìn của những nhà sử học và khảo cổ học đều phải luôn hướng tới đây mới đúng, và phải chăng giới Thần Bí có yểm lên nơi đây một thứ kết giới tách biệt nào đó để khiến nó vô hình trong mắt người thường thì cũng cần có những người giám sát của hiệp hội túc trực mới phải. Ấy vậy mà nơi đây hoàn toàn không có sự hiện diện của bất kỳ ai, là thực sự trống vắng và tĩnh mịch.
Nó dường như chỉ thật sự được biết đến bởi một ai đó khi anh bạn Samuel của chúng tôi vô tình đi tới địa điểm này trong một chuyến viễn hành tới Phương Đông của anh ấy cách đây bốn trăm năm, và anh ấy đã dành hơn bốn mươi năm tại đây để nghiên cứu các dấu vết lịch sử, cũng như cố gắng tìm ra một lời giải đằng sau sự 'mờ ảo' của nó trong mắt thế giới ngoài kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Human. Into Darkness]: Huyền Tích Omeceatl [I]
Horror"Lý trí sẽ mãi mãi chỉ là những con cừu non bị chăn nuôi và chỉ biết đến những đồng cỏ ngay trước mắt. Mà trong đêm tối mênh mông của vũ trụ, chỉ có sự điên loạn mới là chìa khoá để giải đọc thế giới trước khi ta gào chết trong sự hoảng sợ." Tên khá...