Mọi thứ vẫn đang đi theo kế hoạch mà Hohenjun đã vạch ra. Nhưng chỉ hiện tại thôi. Bởi lẽ tôi có cảm giác rằng biến cố sẽ xảy ra trong cuộc hành trình này, những tiếng thì thầm đang nói như thế.
Thú thực, mặc dù Hohenjun đã nói rất chi tiết về những việc mà chúng tôi cần làm, phải làm; nhưng anh ấy chưa từng một lần đề cập về việc chúng tôi sẽ nên hành động ra sao nếu như chẳng may bị phát hiện, lộ diện ngay giữa đám đông nơi kẻ nào cũng là một tín đồ điên cuồng, còn tôi là con mồi mà chúng đang khát khao được xâu xé. Tự tin mù quáng ư? Tôi không nghĩ vậy. Anh ấy rất tự tin, nhưng ngoài tự tin ra thì anh còn thông thái, và kỹ lưỡng nữa; không thể nào anh bỏ qua những trường hợp như thế được.
Như vậy, Hohenjun hẳn phải có một con át chủ bài. Một con át chủ bài có thể hóa giải tất cả những tình huống bất trắc có thể xảy ra—sự đe dọa từ nhân loại sẽ không phải là một vấn đề lớn. Nhưng... những tiếng thì thầm vẫn không dừng lại. Phải chăng như thế có nghĩa là chúng tôi sẽ phải đối mặt với một mối họa đến từ các Vị Thần? Không. Tôi không muốn nghĩ đến trường hợp ấy. Bọn họ sẽ không đủ khả năng để gọi xuống một Vị Thần đâu, dù chỉ là Hóa Thân thôi cũng không được—chỉ có thể mong như vậy thôi.
Rẽ trái, rẽ phải, rồi lần nữa rẽ trái. Chúng tôi đang chạy từng vòng một cuộn vào sâu bên trong. Sau khoảng mười phút bức tốc không ngừng nghỉ, chúng tôi đã đến cuối phần đường có thể đi được.
Phía trước là một cánh cửa đá thô to như lối vào nhà của những người khổng lồ—gần như ngang bằng con đường lớn, với những bức phù điêu mang phong cách điên loạn giống với những gì mà tôi đã thấy trên các giá đèn tường suốt dọc hành lang; được canh giữ hai bên bởi tượng điêu khắc bằng vàng ròng hai con quỷ lực lưỡng, với đầu dê và hình người, phân biệt nắm giữ một cuốn sách và một cán cân trong tay. 'Tri thức' và 'Sự trao đổi'—đó là tín điều của bè lũ thờ phụng Usmuhu'N'lahyii.
Tôi thấy Hohenjun đi tới bức tượng bên phải, nơi có một cánh cửa bằng đá nhỏ hơn, như một lối đi thực sự dành cho con người. Rồi anh ấn vào nút bấm ở một bên, cánh cửa sập chậm rãi nâng lên trầm trọng. Bấy giờ, tôi mới biết được rằng cánh cửa này dẫn tới một căn phòng hoàn toàn khác, chứ không phải là một lối đi phụ bên cạnh cánh cổng lớn kia—bởi bức tường trái bên trong đó nằm sát bên cánh cửa đá, rõ ràng là để chừa ra một khoảng không gian cho căn phòng cận bên.
Tôi nhanh chóng theo bước anh bạn của mình và tiến vào trong—trời đất! Đây là một nhà kho hành xác!
Không khí ngột ngạt, ẩm ướt và hoàn toàn không trong lành. Mùi hôi thối và tanh rình xực mạnh vào mũi làm tôi choáng váng. Nhưng hơn cả thế, cảnh tượng trước mắt mới là thứ khiến tôi khiếp đảm không nói nên lời.
Chỉ có một chiếc đèn trần soi sáng một khoảng không gian ngay giữa, nơi treo đầy các mũi thòng lọng lủng lẳng, vẫn còn thấm máu và nhỏ giọt thành từng vũng dưới nền đất cũ nát; bao quanh bởi những chiếc bàn mổ chất đầy các dao xẻ, kìm bấm, mũi khoan, móc câu và những ống rút dịch. Không có cái bàn nào là sạch sẽ cả! Chúng phủ kín bởi những lớp máu đen xịt được chồng lên bởi những lớp đỏ sẫm, và phía trên nữa là những lớp tươi mới hơn; có một vài điểm lớm chớm vẫn còn ở thể lỏng, đặc sệt và thi thoảng lại có thể thấy một vài mảnh thịt đen đúa bốc mùi đã trong quá trình phân hủy còn vương vãi từng nơi, kẹt từng chút trong khe rãnh, và trên các mặt sắc của những dụng cụ đồ tể gớm ghiếc kia.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Human. Into Darkness]: Huyền Tích Omeceatl [I]
Horror"Lý trí sẽ mãi mãi chỉ là những con cừu non bị chăn nuôi và chỉ biết đến những đồng cỏ ngay trước mắt. Mà trong đêm tối mênh mông của vũ trụ, chỉ có sự điên loạn mới là chìa khoá để giải đọc thế giới trước khi ta gào chết trong sự hoảng sợ." Tên khá...