Tôi đang bước đi trong một hành lang chật hẹp, với một thứ gì đó khủng khiếp đang ô nhiễm tâm trí tôi, như đang chậm rãi nuốt chửng từng chút một ý thức, một điều khủng khiếp vô danh mà chắc chắn tôi không thể chống cự được.Tôi vẫn còn mơ hồ nhớ rõ mình là ai, và tại sao tôi lại ở đây. Nhưng tôi toan rằng lời khẳng định ấy dường như đang chầm chậm chuyển dịch từng chút một theo thời gian, từ một sự chắc nịch, cho đến mù mờ, và rồi cuối cùng...có lẽ—có lẽ tôi sẽ không nhớ được mình là ai hay tại sao bản thân tôi lại ở cái chốn này nữa.
Mọi chuyện đã bắt đầu như thế nào? Tôi e rằng giờ đây mình chỉ có một vài mảnh ký ức vỡ vụn về nó. Tôi cùng đoàn thám hiểm của mình đã lặn sâu xuống một phế tích cổ xưa nằm ngoài khơi Đại Tây Dương rộng lớn, được trao nhiệm vụ khảo sát địa hình và trích xuất lấy một số mẫu vật kỳ lạ mà dường như là thứ kết cấu nên những công trình đã yên nghỉ hàng ngàn-hàng vạn năm dưới đáy biển sâu. Tôi không còn rõ cụ thể địa điểm của nó là nằm ở đâu, cũng không còn rõ quá trình thám hiểm của chúng tôi đã diễn ra như thế nào, nhưng rồi đột nhiên, một cánh cổng mở ra—từ đâu đó, và khoảng trắng phía sau nó đã nuốt chửng tất cả chúng tôi cũng đột ngột như cách mà nó xuất hiện. Để rồi bây giờ...tôi ở đây, một mình, mơ hồ và đơn độc.
Mọi thứ cứ như một giấc mơ rất đỗi không chân thực, nhưng tôi không có đủ năng lực để suy nghĩ về nó, không có đủ khả năng xem xét. Có điều gì đó đang ngăn chặn tâm trí tôi hoạt động theo cách mà nó đáng lẽ ra phải hoạt động.
Tất cả những gì mà tôi có thể cảm nhận được hiện tại là cơn choáng váng và ngột ngạt khôn cùng. Tôi không nghĩ được gì, còn cả cơ thể thì cứ hành động trong vô thức với những bản năng tự nhiên ít ỏi còn sót lại.
Tôi nhìn xung quanh, khắp nơi là một mảnh trắng xóa tràn ngập. Trần, sàn và hai tường đều được phủ lên một lớp sơn của hư vô, với thứ vật liệu cấu thành nên chúng cũng hoàn toàn không xuy xét được. Chúng trơn nhẵn, nối liền thẳng tắp, nhưng không gợi tả một cảm xúc gì, như thể nó thậm chí còn không tồn tại! Đường đi hẹp chỉ đủ cho một người di chuyển qua mà không phải gặp khó khăn gì đáng kể, nhưng không có các vệt ngăn cách hay những vật tham chiếu. Không có nguồn sáng, nhưng trên thực tế là bóng đêm cũng không thể xâm phạm đến bên trong này. Nhìn trên xuống, trước sau, trái phải, tôi quay qua quay lại hết mức có thể chỉ để cố gắng nắm bắt thật kỹ về vị trí của mình, đồng thời mơ tưởng có thể tìm lấy một hy vọng nhỏ nhoi nào đó sẽ giúp tôi thoát khỏi cái tù hãm khủng khiếp này và có thể lần nữa nhìn lại thế giới ngoài kia, thấy bầu trời xanh thẳm, những đám mây trôi, những đồi núi lớn và những thành phố kỳ vĩ, THẤY CON NGƯỜI, VÀ THẤY NHỮNG SỰ VẬN ĐỘNG! Nhưng duy chỉ có màu trắng tinh không chút tì vết ấy trải dài đến vô tận, cũng rộng lớn đến vô tận. Cứ thế, những niềm tin vụt tắt khi còn chưa thể lóe sáng nỗi một lần, tôi bối rối nghĩ rằng nơi đây là một ngục tù không có lối thoát dành cho tôi, để tôi lang thang trong những vòng cung không có hồi kết của những suy nghĩ sẽ bức bách tâm trí tôi vượt quá giới hạn; và ý tưởng miễn cưỡng ấy đã sâu sắc đâm nhói vào trong tâm hồn tôi một nỗi đau điếng không tên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Human. Into Darkness]: Huyền Tích Omeceatl [I]
Horror"Lý trí sẽ mãi mãi chỉ là những con cừu non bị chăn nuôi và chỉ biết đến những đồng cỏ ngay trước mắt. Mà trong đêm tối mênh mông của vũ trụ, chỉ có sự điên loạn mới là chìa khoá để giải đọc thế giới trước khi ta gào chết trong sự hoảng sợ." Tên khá...