Màng bọc của Alkahest đang dần mất hiệu lực. Qua cánh cửa gỗ, tôi không nhìn thấy bên trong căn phòng rốt cuộc ẩn lấy điều gì ngoài một mảnh đen kịt, không nghe thấy tiếng mở cửa vọng lại, cũng không cảm giác được bất kỳ một thứ gì khác nữa. Mùi đất đá, những cơn gió, sự ghê rợn thấm đẫm, tiếng đập dữ đội của những báo hiệu bất thường—không một thứ gì. Kỳ lạ thật, rõ ràng là kết giới đã bị phá vỡ, nhưng dường như trong và ngoài gian phòng này vẫn có lấy một vách ngăn quái dị nào đó vẫn đang tồn tại. Như thể rằng cả ánh sáng lẫn những âm thanh đều đang sợ hãi không dám tiếp cận vào khoảng không phía trước.
Hohenjun dùng tay hích nhẹ vào tôi.
Phải rồi, không được lơ là, không được quên. 'Đừng cố gắng nhìn vào nó, cũng đừng cố gắng suy nghĩ gì thêm cả'—anh ấy đã bảo tôi như vậy, chứng kiến một sinh vật kết tinh từ 'nỗi sợ và sự kinh tởm thuần túy' một cách trực tiếp như thế này là một lựa chọn vô cùng rủi ro mà không một ai dám đặt cược tính mạng của mình để thử. Có thể Bí Truyền N'lahyii cũng đã nghĩ như vậy nên mới không chiếu sáng căn phòng này lên, hoặc cũng có thể chính như tôi suy đoán—ngay cả những thứ vô tri ấy cũng phải sợ hãi trước sự hiện diện của thứ đang ngự trị khoảng đêm đen tối cùng cực trong kia. Ai mà biết được sự thật đằng sau nó rốt cuộc là gì? Nhưng dù là cái nào đi nữa, chúng đều có nghĩa rằng tôi không nên làm điều gì mạo muội.
Từ giờ phút này trở đi, sẽ không còn những dung dịch thần kỳ hay những tấm bùa hộ mệnh nào đó có thể phụ trợ cho chúng tôi trong quãng đường phía trước được nữa. Chúng tôi phải cẩn thận hết sức với mỗi một hành động, dùng thính giác và xúc giác thay cho cặp mắt, và dùng sự trực cảm mãnh liệt đối với những cấm tri để đưa ra những phán đoán chính xác cho hành động của mình. Dù chỉ là một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể gặt xuống sinh mệnh của chúng tôi, và tệ hơn nữa là nó có thể gây ra một thảm họa chưa từng có đối với thành phố này, với thế giới này.
Mồ hôi đã ướt sũng trên vạt áo sau lưng tôi và những cơn ớn lạnh liên tiếp ập tới mỗi khi tôi liếc nhìn khoảng đen trước mắt, còn tâm trí tôi hiện căng cứng như một sợi dây đàn đang bị kéo mạnh về hai hướng, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt đoạn. Tôi đang sợ hãi. Phải, nhưng chưa đến mức khủng hoảng, chưa đến lúc.
Tôi và Hohenjun bước vào bên trong, để một chân của mình vượt qua ranh giới đến vùng cấm kỵ; và chỉ trong một khoảnh khắc đó thôi, tôi ngỡ rằng mình đã đi tới một miền hư ảo đầy xa lạ, hoang dại, một nơi cực kỳ không chân thực và gần như chắc chắn là không thuộc về một cõi giới phàm thường nào đó. Căn phòng vẫn đang ở đây, đang hiện diện trong thực tại này, nhưng bằng một cách nào đó mà tôi cảm thấy rằng mọi thứ thuộc về phạm trù vật lý thông thường trong nó đều không thực sự tồn tại, như thể mọi khái niệm vốn thuộc về không gian này, định hình và cấu trúc nên chính nơi đây đều bị loại bỏ hoàn toàn, chỉ để lại một mảng vô hình và vô danh không thể nào diễn tả nổi. Đến giờ phút này thì tôi chợt hiểu, sự chênh lệch vô cùng về vĩ độ với tồn tại cấm kỵ đang ngự trị bên trong đã khiến cho những kinh tượng này diễn ra. Bọn chúng đúng là đang sợ hãi! Nhưng càng nhiều hơn, chúng buộc phải tán loạn ra bởi sự tăm tối trong đó sẽ nuốt chửng lấy chúng!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Human. Into Darkness]: Huyền Tích Omeceatl [I]
Horror"Lý trí sẽ mãi mãi chỉ là những con cừu non bị chăn nuôi và chỉ biết đến những đồng cỏ ngay trước mắt. Mà trong đêm tối mênh mông của vũ trụ, chỉ có sự điên loạn mới là chìa khoá để giải đọc thế giới trước khi ta gào chết trong sự hoảng sợ." Tên khá...