"Đừng chạy, Tiểu Tam, đợi tao với..."
Cốp!
Một tiếng đồ vật rơi xuống đất truyền vào tai của Nguyễn Thuỳ Trang, nàng nhìn về phía tiếng kêu thì thấy Boorin vốn đang mải đuổi theo Tiểu Tam đùa giỡn, không nhìn đường mà đụng thật mạnh vào người làm vườn Đỗ Hiếu, như vậy thì cũng chưa có việc gì, có điều trên tay anh chàng đang cầm một hộp âm nhạc cho nên trượt tay làm rơi, rớt xuống nứt thành hai nửa.
"Cái này bị rớt hỏng rồi." Nàng tiếc nuối mà nói.
"Là anh ta đụng vào con!" Boorin chỉ vào Đỗ Hiếu mà xấu xa cáo trạng trước.
Nguyễn Thuỳ Trang cau mày nhìn con, "Có thật là Đỗ Hiếu đυ.ng phải con không?"
Ánh mắt cô bé hơi chớp chớp, "Chính là anh ta đụng con trước..."
"Thế nhưng vì sao mẹ nhìn thấy là con đụng vào Đỗ Hiếu vậy?"
"Con không có..."
"Boorin." Giọng nàng lạnh xuống,"Làm người phải thành thật, nếu không sẽ không là một bé ngoan"
"Xin lỗi, thiếu phu nhân, tôi cũng thực không cẩn thận, không chú ý tới tiểu thư..." Đỗ Hiếu vội vàng nhận sai, cúi người, cầm hộp âm nhạc bị rớt hư lên, trong mắt tràn đầy tiếc nuối.
"Đỗ Hiếu, hộp âm nhạc này là..."
"À... Cái này..." Đỗ Hiếu tuổi còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp phổ thông, cậu ta là dân nông thôn mới đến Bắc Kinh, ngày thường luôn mang một bộ dáng ngại ngùng, là người luôn trầm lặng, nói không nhiều lắm.
"Là... Là tôi muốn tặng quà sinh nhật cho một người."
"Quà sinh nhật? Là tặng cho bạn gái sao?"
Đỗ Hiếu ngượng ngùng gật gật đầu, "Phải."
"Boorin, còn không mau nói xin lỗi người ta!" Nguyễn Thuỳ Trang nhìn về phía cô bé kia.
Không ngờ cô bé lại lắc đầu, "Không cần."
"Vì sao?" Nàng khó hiểu hỏi.
"Bởi vì anh ta là người làm của nhà chúng ta." Vẻ mặt cô bé cao ngạo,"Mama con trả tiền lương cho bọn họ, chúng ta là chủ nhân của bọn họ, mà chủ nhân thì sẽ không nói xin lỗi với người làm."
Loại quan niệm này là ai dạy cô? Mặt nàng sắc lạnh lại, "Boorin, đưa tay ra."
"Làm gì?" Cô bé không tình nguyện chìa tay nhỏ bé của mình ra.
Nàng đánh hai cái lên tay nhỏ bé của con.
Cô bé đau nên vội vàng rút tay về, "Mami..." Trong mắt to lập tức dâng lên hai tầng sương mù.
"Đã làm sai thì cần phải làm gì?"
Cô bé đáng thương nói: "Xin lỗi."
"Vậy con làm hỏng của hộp âm nhạc Đỗ Hiếu, vì sao không xin lỗi người ta?"
"Bởi... Bởi vì..." Boorin nghẹn ngào.
"Đỗ Hiếu bỏ sức ra làm việc, cho nên Mama con mới trả tiền lương cho cậu ấy, cậu ấy tùy lúc cũng có quyền lợi giống Mama con thôi, công việc không phân biệt sang hèn, con hiểu chưa?"
Cô bé gật gật đầu, khụt khịt mũi sau đó cúi mình nói với Đỗ Hiếu "Thực xin lỗi, anh Hiếu."
"Không... Không sao." Đỗ Hiếu có chút thụ sủng nhược kinh.Nguyễn Thuỳ Trang lộ ra một nụ cười từ ái, dùng ngón tay sờ tóc của con, "Vậy mới là bé ngoan." Nàng đưa mấy tờ tiền giá trị lớn cho Đỗ Hiếu.
"Như thế này có đủ không?"
"Không cần thiếu phu nhân..." Anh ta vội vàng từ chối.
"Không có gì, tiền này là tiền tiêu vặt hằng ngày tôi để dành thôi."
Đỗ Hiếu thấy từ chối không được, không thể làm gì khác hơn đành phải nhận, liên tục nói lời cảm ơn rồi rời đi.
Một màn này, toàn bộ đều rơi vào mắt người đứng cách đó không xa - Diệp Lâm Anh, khi đang định đi đến khu nhà nhỏ.
Cô khoanh tay trước ngực, nhìn Nguyễn Thuỳ Trang hồn nhiên thiện lương trước mắt, nếu có thể, cô hy vọng nàng cả đời cũng không khôi phục trí nhớ.
"Mama!" Boori phát hiện bóng dáng của cô, vui vẻ kêu lên.
Nguyễn Thuỳ Trang cũng quay đầu, mà Tiểu Tam nghe được giọng cậu chủ nhỏ vui vẻ cũng nhiệt liệt lưng tròng mà kêu hai tiếng. Trong nháy mắt, sắc mặt hai mẹ con này đồng thời biến đổi,
BẠN ĐANG ĐỌC
[Cover][DLAxTrp] Đổi lấy một người vợ hiền
RomanceTruyện ngắn tầm 10 chương 🤧🤧 Vui vẻ, vui vẻ 😊😊😊 ❗️❗️❗️Chưa xin phép, tác giả bảo xóa là xóa nha 🥰🥰🥰