ThunCy

165 12 5
                                    

 @fantasiclemon  và câu chuyện học đường tình yêu của ThunCy

Thấy bồ này thường hay đặt ThunCy nè, tui cx thích HaliTau lắm ó 🥰🥰🥰🥰 Cp dễ thương nhưng cũng rất mặn mà

⚠ Warning: ngược nặng, Au high school, OOC

-----------------------------------------

...

Nếu như nói về việc bị trầm cảm ở lứa tuổi dao dộng từ học sinh cấp 2-3 thì nguyên nhân đa số đều là bạo lực học đường hoặc là điểm số thấp kém, ảnh hưởng từ gia đình,v...v...

Vậy thì Halilintar chính là tên học sinh thuộc bên phận bị bạo lực gia đình.

Vốn sinh ra trong một gia đình bình thường như những ai khác, Halilintar đáng lẽ phải được hưởng cả về học tập lẫn sức khỏe toàn diện hay quyền sống còn, nhưng đáng tiếc, cha mẹ anh lại có thứ suy nghĩ lệch lạc hơn cả chữ 'lệch lạc'. Bà mẹ của Halilintar muốn con mình nhất định phải học hành đứng nhất toàn trường, 100 điểm hoàn hảo, nếu chỉ thiếu sót dù chỉ một chút, bà ta nhất định phải đánh cho gãy cái tay anh mới thôi. Cha Halilintar thì nguy hiểm hơn nhiều, đêm sáng nào cũng ra ngoài nhậu nhẹt với đám bạn, uống nhiều quá thì đè Halilintar ra đánh, ra xâm hại tình dục một cách đau đớn. Ngày nào anh cũng phải chịu tủi nhục khi ở nhà, đến mức, anh chỉ muốn sống mãi ở trường, nơi mà những người bạn có thể giao du với anh một cách bình thường như bao người.

Nhưng đời nào ông trời lại thương cho người như anh? Một kẻ lu mờ giữa nhiều kẻ khác thế này?

Lũ bạn, chúng nó thậm chí còn bắt nạt, đòi lừa tiền anh hay đem bán cho lũ già ất ơ ngoài kia, lúc mà anh thậm chí còn không biết mặt. Từ cái lứa còn 10 tuổi, anh đã bị vấy bẩn tới mức cơ thể này đã ô uế hơn cả nước cống rồi.

Ước gì trên đời này có người yêu thương mình một cách tử tế.

Đó là ước mơ nảy sinh từ trong thân tâm yếu ớt của Halilintar, trong cái ngày mà cậu còn mới 6 tuổi, sinh nhật 7 tuổi tròn.

Cái thứ quá khứ đau thương tới mức chỉ muốn gạt bỏ nó khỏi tâm trí, khỏi cái bộ não đã bị vắt tới cạn kiệt này.

Lên cấp 1, Halilintar trải qua cả những đau thương xót xa nhất của con người, từ cái tuổi còn bé như thế, đến mức, đau đối với anh là gì, anh có thể kể được những nỗi đau kinh khủng nhất, với thứ khuôn mặt lặng trầm.

Lên cấp 2, anh chuyển ra ngoài và không sống cùng bố mẹ nữa, tự làm thêm và kiếm tiền cho dù không cần ai chỉ bảo. Số tiền anh kiếm được có thể dùng để đủ sống, nhưng ít nhất vẫn có thể sống một cách an toàn.

Anh bắt đầu cách xa mọi người và chỉ ăn cơm một mình, không tiếp xúc nhiều với ai, cùng hưởng thụ thiên nhiên, thứ mà có thể xoa dịu được tâm hồn trống rỗng và mục nát của anh.

Chẳng ai yêu thương anh cả, đến ba mẹ cũng không. Cái tay anh gãy đôi bầm tím, nếu như anh không thể điều trị đàng hoàng thì có lẽ nó cũng sẽ không thể lành lặn như bây giờ.

"Hừm..."

Halilintar dương cao tay lên bầu trời, nơi mà nắng chói lọi dù đã là buổi chiều, cô đơn thật, cả đời anh chưa bao giờ cảm giác được nỗi niềm có bạn, có được một nơi để cho tâm hồn nghỉ ngơi đàng hoàng.

[Boboiboy] Tổng hợp OneShotNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ