CHƯƠNG 5: GIẬN BAO NHIÊU?

73 10 0
                                    

Kim Seok Jin run lẩy bẩy đứng trước cửa phòng trang điểm, càng nghĩ càng xấu hổ, cậu không biết Kim Nam Joon thấy được bao nhiêu rồi, cũng không biết vừa rồi anh có giận không.

Kim Seok Jin rối muốn cào tóc, đọc scandal bịa đặt về người ta ngay trước mặt đương sự, quá bất lịch sự!

Kim Seok Jin nhớ Kim Nam Joon rất ghét người ta viết bậy về mình, mấy năm nay đã đỡ, thời Kim Nam Joon mới vào nghề còn trẻ háo thắng cứ vài ba hôm lại gây nhau với truyền thông, Kim ảnh đế có chỗ dựa thừa thực lực, chưa từng sợ đắc tội ai, cũng chẳng biết một điều nhịn chín điều lành là gì, lần nào cũng chỉ cần bản thân hả hê, truyền thông có thấy vui hay không không nằm trong phạm vi suy xét của anh.

Lúc đó cũng vì chuyện này mà truyền thông từng gán cho Kim Nam Joon vừa vào nghề cái danh "Ảnh đế phản nghịch" nhiều nghĩa, sau đó vì Kim Nam Joon móc mỉa lúc phỏng vấn "Đặt điều về ba mình, chúng ta ai phản nghịch hơn chứ?" mà tự thấy nhục, dần dà không dám dùng nữa.

Sau nữa, không biết vì tuổi Kim Nam Joon lớn dần, xư cử trầm tĩnh hơn, không thèm để ý nữa hay vì anh càng lúc càng nổi tiếng, tin đồn cũng như thuyền lên theo nước, thật lòng không để ý xuể, hiếm khi thấy anh lên tiếng với truyền thông nữa

Nhưng không có nghĩa là anh thích người khác viết bậy về mình!!!

Kim Seok Jin khóc không ra nước mắt, càng nghĩ càng tiếc cho mình, mấy hôm nay khó khăn lắm mới quen thân với Kim Nam Joon hơn chút, chưa kịp mừng thì đã sơ ý kéo thang thiện cảm về không!

Kim Seok Jin hít sâu vài hơi, tự an ủi, ít nhất... Kim Nam Joon chỉ thấy mình đọc tin đồn về anh ấy, không thấy mấy tấm ảnh bán khỏa thân của anh ấy mình lưu trong điện thoại...

Kim Seok Jin đẩy nhẹ cửa phòng.

Bên trong, Kim Nam Joon ngậm điếu thuốc ngồi trên ghế, hai chân gác trên bàn, đang rũ mắt lười lười chơi di động.

Kim Seok Jin bấm bụng gọi: "Anh Nam Joon..."

Kim Nam Joon nhấc mắt nhìn cậu, hỏi: "Tin đồn về tôi hay không?"

Suýt chút Kim Seok Jin quỳ.

"Không hay!" Kim Seok Jin lắc đầu lia lịa, yếu ớt giải thích, "Em không cố ý... Em chỉ vô tình, bạn em gửi, em tò mò, nên bấm vào xem..."

Kim Seok Jin tội nghiệp thể hiện lòng thành, "Nhưng em không tin một chữ nào hết!"

"Sao căng thẳng vậy?" Kim Nam Joon nhướng mày, "Có phải cậu còn bình luận góp chuyện không?"

"Không thể nào!" Kim Seok Jin chỉ thiếu nước thề độc, "Bịa đặt quá giả, trăm phần trăm dựa hơi anh để kiếm lượt xem, em đọc thấy cực kì giận! Thật đó!"

Kim Nam Joon ngậm cười, "Giận bao nhiêu?"

"Giận tới mức em..." Tự dưng Kim Seok Jin đỏ mặt, cậu vuốt mặt, "Định sau này không nhận trả lời phỏng vấn báo này nữa."

Kim Nam Joon bật cười, "Đừng, người đại diện của cậu mà nghe thấy câu này thì anh ta là người đầu tiên đứng ra bôi đen tôi."

Kim Nam Joon nhắc người đại diện Kim Seok Jin mới nhớ ra vừa rồi anh ta gửi tin nhắn cho bình, thấy Kim Nam Joon không để ý, Kim Seok Jin hơi thả lỏng, ngồi lên ghế của mình lấy điện thoại ra xem.

ẢNH ĐẾ [NAMJIN CV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ