Tôi thưởng thức bữa sáng do chính tay em làm. Dạo này tự dưng tôi cứ cảm thấy yêu em nhiều hơn hay sao ấy nhỉ?
HN: Hôm qua em ngủ ngon không?
TP: Dạ có.
HN: Sợ em không quen nệm với giường nên lo em không ngủ thôi.
TP: Àaa... chị đang lo cho em hả?
HN: Hả?
TP: Sao tự nhiên lại sợ em lạ giường?
HN: Thì ai chả thế, ngủ ở chỗ mới là không quen còn gì.
TP: Em vẫn sẽ cho là chị quan tâm em nhé!
Tôi có chút bất lực không nói nên lời. Vừa ăn tôi vừa chăm chú nhìn em. Thật ra tôi đâu có ngốc để không nhận ra được tình cảm của em. Cũng đến tuổi này rồi, chỉ là tôi vẫn thực sự đắn đo về mối quan hệ giữa chúng tôi mà thôi. Bây giờ cũng thật khó để tìm kiếm cho mình một người bạn đời hợp ý, tiêu chuẩn của tôi trước giờ là người ấy phải yêu tôi thật lòng, chung thủy, ngoại hình cũng phải ưa nhìn một tí xíu... Nhưng nói đi nói lại tôi thấy em cũng thật phù hợp. Giờ thì tôi cũng chẳng sợ bị ai nói nữa rồi, làm trong nghề phải được hơn ba mươi năm thì đã quen với thứ gọi là lời chỉ trích tiêu cực. Nhưng mà còn em thì sao nhỉ? Tôi chỉ sợ em yêu tôi xong một lúc nào đó sẽ chán với cái tình yêu đấy thôi...
TP: Chị nghĩ gì mà đăm chiêu thế?
HN: H-hả? À chị nghĩ vu vơ thôi ấy mà.
TP: Nghĩ gì thế? Em nghĩ với?
HN: Đố em biết đấy!
TP: Em chịu! Em đâu có đọc được suy nghĩ của chị đâu chứ.
Trầm ngâm một lúc, tôi có nên hỏi thẳng em về việc này không nhỉ? Nhưng mà nói thẳng vậy thì có kì quá không? Tôi lại là một người thích nhanh gọn lẹ cơ, tính kiên trì của tôi trong việc này hình như nó không có tác dụng thì phải.
HN: Phương!
TP: Dạ?
HN: Em thích chị à?
TP: Dạ?!
Lúc này, tôi nhìn trông mặt em vừa hoảng vừa bất ngờ. Tôi bật cười vì trông biểu cảm của em thật hài hước.
HN: Dạ hoài vậy, chị đang hỏi em đấy! Em thích chị à?
TP: S-sao sáng ra chị hỏi câu nó hóc búa thế.
HN: Ơ? Hỏi khó quá em không trả lời được hay em không muốn trả lời?
TP: Em không biết!
HN: Hửm? Sao lại không biết... chị hỏi đột ngột quá làm em ngại hả?
TP: ... Chị bị làm sao ýyyyy.
HN: Thôi thì đợi em trả lời cũng được, không bắt phải nói ngay bây giờ đâu! Nhưng phải nhanh lên nha không chị không đợi được.
Vừa lúc ăn xong, tôi rời khỏi bàn để đi cắm hoa. Tôi mang lọ hoa ra để cắm thì thấy em vẫn ngồi thờ thẫn trên bàn. Ấy chết? Liệu tôi nói thô lỗ quá khiến em thấy không vui rồi khó chịu trong người à?

BẠN ĐANG ĐỌC
|cg × hn| "Không quan trọng"
Hayran KurguKhông quan trọng Không nhớ thương không vấn vương Không là gì...