Lấy mắt đền mắt, lấy răng đền răng, điều này dường như được coi là quy tắc chỉ tồn tại trong thời kỳ man rợ, nhưng tôi lại cảm thấy như vậy là công bằng nhất. Nếu không tự mình trải nghiệm, chẳng ai có thể thực sự hiểu được nỗi đau mà người khác phải trải qua.
Vậy nên, tôi đã chọn mục tiêu thứ hai là một học sinh cùng trường với tôi. Tên đó thường xuyên đưa một học sinh nghèo trong lớp đến một góc khuất, không ai biết chính xác chuyện gì đã xảy ra, nhưng lần nào trở về cậu ấy đều trong tình trạng quần áo xộc xệch, cả người bốc mùi hôi thối. Giáo viên nhắm mắt làm ngơ, cậu bạn đó cũng không bao giờ chủ động cầu cứu. Cho đến một buổi trưa, khi mọi người đang nghỉ ngơi thì cậu ấy nhảy xuống, cơ thể xẹt ngang qua cửa sổ lớp học, khoảnh khắc đó thời gian như kéo dài đến vô tận, tôi thấy cậu ấy luôn miệng lặp đi lặp lại câu nói,
—Cứu tôi với.
Hóa ra là vậy. Tôi lại có thêm một lý do để hành động. Vậy nên, tôi đã khiến kẻ sát nhân đó phải nhận hình phạt thích đáng, đây cũng là lần ra tay tôi hài lòng nhất.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ đến khó tin. Nhìn kẻ rơi từ tầng thượng xuống đất, máu đỏ không ngừng lan ra, lan rộng mãi, đến tận hồ nước bên cạnh. Mặt nước xanh biếc bắt đầu từ một góc, rồi dần dần bị nhuộm màu máu, cho đến khi cả hồ nước chỉ còn lại một màu đỏ tươi rực rỡ.
Trước khung cảnh đẹp đẽ ấy, cùng với tiếng la hét của học sinh và nỗi sợ hãi lan truyền như virus, tôi bỗng nhận ra mình phải làm gì. Những gợn sóng đỏ dập dờn trong nước, tôi cầm bút lên, lần đầu tiên vẽ lên sổ tay biểu tượng mà sau này không ai là không biết đến.
"Hyukkyu hyung, sao đột nhiên lại muốn mời tụi em đi ăn thế?"
Heo Su ngồi vào bàn, Kim Geonbu ngồi bên cạnh gắp mỗi món anh thích một ít vào cái đĩa trước mặt Heo Su, Kim Hyukkyu đưa trà cho hai người,
"Anh có một cậu em trai thân thiết sắp nhập học ở LCKU, trước đây thằng bé học ở LCS. Anh sợ đột ngột về nước chưa kịp thích ứng, nên muốn nhớ hai cậu chăm sóc một chút. Với lại thằng bé rất thích hướng nghiên cứu của cậu, cứ đòi gặp cậu mãi."
"Nếu là em trai của Hyukkyu hyung chắc chắn rất giỏi rồi, em cũng muốn gặp ghê."
"Hyung!"
Cánh cửa phòng riêng bị đẩy ra, một sinh viên hoạt bát vọt vào, giọng nói của cậu trong trẻo vô cùng, tràn đầy nhiệt huyết, khiến mọi người có mặt đều bị thu hút nhìn về phía tâm hồn trẻ trung này.
"Ôi giáo sư Heo! Rất vui được gặp thầy!"
Người mới bước vào trực tiếp nắm lấy tay Heo Su lắc đẩy lắc để, hai mắt sáng rực nhìn vị giáo sư mình ngưỡng mộ. Lần đầu tiên Heo Su gặp một sinh viên nhiệt tình như vậy nên có chút bối rối.
"Bài luận của thầy và chị Hà Thanh hồi trước em đã đọc rồi, thực sự là một kiệt tác đấy ạ..."
Cái tên luôn in sâu trong tâm trí một lần nữa được nhắc đến. Heo Su nhìn người trước mặt, đột nhiên nhận ra chàng trai trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết, cùng biểu cảm tươi tắn, niềm đam mê học thuật và ánh mắt nhìn người khác sao mà quen thuộc đến thế. Khuôn mặt cô gái trong ký ức mười năm trước dần chồng lên khuôn mặt người trước mắt.

BẠN ĐANG ĐỌC
| 🌙 guria | thủy triều đỏ
FanfictionTác giả: KamenRiderHoku / 卡面来打Hoku Link gốc: https://riderhoku.lofter.com/ https://archiveofourown.org/works/52027537/chapters/131571592 Beta: @Ijlurvoice Sự hỗn loạn từng chấn động toàn bộ khu vực LCK, những ngày tháng sống trong lo âu, nỗi sợ hãi...