Chương 6

313 23 7
                                    

Khi làm việc Trăn Trăn rất ít nói, đó là lý do tại sao Lạp Lệ Sa chọn nàng làm trợ lý.

An tĩnh mà ăn ý đưa những thứ cô cần, như một công cụ.

Dưới cái nhìn của công cụ, Lạp Lệ Sa chuẩn bị sẵn thuốc mê mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, sau đó quay sang Phác Thái Anh nói: "Há miệng."

Phác Thái Anh: "A-"

Mở miệng ra, nhưng không mở hết, giống như một đứa trẻ đang khám cổ họng, sợ hãi lại không dám cãi mệnh lệnh.

Lạp Lệ Sa giơ tiêm lên, nhất thời không nói nên lời: "... không cần phát ra âm thanh."

Phác Thái Anh nhanh chóng ngậm miệng lại.

Lạp Lệ Sa: "... Há miệng."

Phác Thái Anh lại nhanh chóng mở miệng, ánh mắt rơi xuống đầu kim trên tay, nước mắt lại ứa ra.

Cái này khiến Lạp Lệ Sa ảo tưởng mình không phải là bác sĩ, mà là kẻ gϊếŧ người tàn ác.

Cô nhìn chằm chằm Phác Thái Anh vài giây, Phác Thái Anh cảm nhận được ánh mắt của cô, khóe miệng hình chữ O khẽ run lên.

Lạp Lệ Sa lấy ra hai mảnh khăn giấy, đưa cho Trăn Trăn: "Lau nước mắt cho cô ấy."

Vừa nói ra lời này, không biết đã chạm đến dây thần kinh nào của Phác Thái Anh, nước mắt liền rơi lã chã.

Rơi ra cũng không dám đưa tay lên lau, khóe miệng động lại động, Lạp Lệ Sa đột nhiên kết nối với mạch não của nàng: "Hiện tại có thể nói chuyện."

Phác Thái Anh vội vàng sử dụng miệng: "Bác sĩ tỷ tỷ xinh đẹp, chị phải tiêm cho tôi sao?"

Xưng hô này khiến tim Lạp Lệ Sa loạn nhịp, cô cẩn thận quan sát biểu hiện của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh là người đơn thuần, trong sáng, thận trọng, mau nước mắt.

Không có một tia giả tạo.

Xem ra là thật sự không nhận ra cô.

Lạp Lệ Sa chớp mắt, từ đáy lòng thở ra một hơi, đáp: "Ừm."

Phác Thái Anh: "Là thuốc tê sao?"

Lạp Lệ Sa: "Ừm."

Phác Thái Anh: "Tiêm ở đâu?"

Lạp Lệ Sa: "... Lợi."

Đôi mắt Phác Thái Anh lóe lên, Trăn Trăn nhanh chóng hứng lấy nước mắt của nàng, chà sát.

Phác Thái Anh nắm chặt tay: "Vậy, bác sĩ tỷ tỷ xinh đẹp, chị nhẹ chút, tôi sợ..."

"Ừm." Lạp Lệ Sa cúi người ra lệnh một lần nữa, "Há miệng."

Phác Thái Anh nằm ngửa, mở miệng.

Môi anh đào có chút nhỏ, Lạp Lệ Sa đưa tay áp lên má nàng: "Muốn không đau thì há to một chút."

Mặc dù Phác Thái Anh đã sợ đến đỉnh điểm, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn hợp tác.

Lạp Lệ Sa nhếch khóe môi, đẩy tiêm vào, thấp giọng cùng nàng nói chuyện phiếm, "Là sợ hãi liền nhịn không được muốn nói chuyện sao?"

Đổi góc độ tiêm: "Vì lấy lòng bác sĩ, xưng hô gì cũng đều gọi ra sao?"

Phác Thái Anh chớp chớp mắt, Lạp Lệ Sa lại nói, "Không thể động miệng, dùng sóng não trả lời đi, tôi hiểu được."

[BHTT] Ánh Trăng Vì Người Mất Ngủ [Cover][Lichaeng]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ