Hôm nay thì không học.

334 54 0
                                    

Ki Hô quay về nhà khi Mặt Trời đã dần lặn, chiếc cần câu dù đã gãy rồi, nhưng thúng cá đầy ắp, Ki Hô một mình ba ngày chỉ cần tiêu thụ hai con cá rô phi, vậy thì có lẽ nên san sẻ cho bản làng thôi.

Từ nhà này đến nhà khác, mỗi nhà đều bị gõ cửa và nhận được một con cá to.

Đến khi bản làng đã hết suất, Ki Hô trở về đồi của cô giáo Phác Thái Anh, thuận đường về rừng, nên tấp vào tặng cá.

-"Cảm ơn Ki Hô nhiều lắm." Phác Thái Anh.

-"Chả có gì !" Ki Hô.

-"Em cũng định sẽ đến tặng cho chị gái Sà Pai một con. Nhưng nhà Sà Pai xa quá, trời thì cũng tối, nên để đó, khi nào gặp Sà Pai, sẽ gọi Sà Pai mang về giúp." Ki Hô.

-"À, em cứ để cá ở đây. Vì một lúc nữa, Lạp Lệ Sa sẽ đến thôi." Phác Thái Anh.

-"Ủa, tại sao lại đến vào buổi tối ?" Ki Hô gãi đầu.

-"Ừm..." Phác Thái Anh mỉm cười.

Nhưng trong bụng đã muốn có lí do, muốn nói khéo một chút.

Chả nhẽ lại nói 'Lạp Lệ Sa đến học', có phải là so bì với Ki Hô không ? Ki Hô gần nhà nhưng không dạy, lại dạy học Lạp Lệ Sa, thì Ki Hô sẽ buồn lắm.

-"Là chuyện chị..." Phác Thái Anh nhìn đi một chỗ nào đó : -"Khá gấp. Cần nhờ vả một người khó tính và có sức khỏe."

Nhờ Lạp Lệ Sa có kiến thức, để sau này phù hợp với sự khó tính và sức khỏe.

-"Ra là thế ? Em về đây." Ki Hô đem thúng chạy đi.

Phác Thái Anh vẩy tay như lời chào. Đứng lại ở đó rất lâu, đến khi cổ chân có cảm giác mỏi thì đưa cổ tay lên, vén cổ tay áo và xem lắc tay.

Xem xong thì đôi mắt bị lòe, vì lạnh và vì thời gian này không giống như mong đợi.

-'Chưa bao giờ đi muộn, nhưng hôm nay gọi là rất muộn rồi...' Phác Thái Anh không yên, nên mang áo gió và đèn pin đi xuống đồi.

Đến hôm nay, Lạp Lệ Sa đã được dạy học 5 chữ cái, đồng nghĩa với việc đã được dạy học năm ngày qua, với cường độ đều đặn, không hề nghỉ phép. Nếu có bận quá thì cũng không nghỉ, Lạp Lệ Sa đến đúng giờ, bận thì học được chục phút, không bận thì cứ một tiếng dài.

Đến lớp lúc nào cũng dư thừa năm phút. Rất trân trọng sự giảng dạy của cô giáo Phác Thái Anh.

Nếu không đến sớm thì, khó mà đoán đã có chuyện gì xảy ra.

Phác Thái Anh đi xuống đồi, suốt đường mòn gặp được các học trò chưa ngủ, cùng nhau ngồi trước sân canh bánh chín.

-"Dạ, nhà Sà Pai xa lắm. Phải đi hết đường này, rồi vào rừng."

-"Cô cảm ơn con gái." Phác Thái Anh.

Đường thì vắng, nhưng an toàn và mát mẻ làm sao.

Phác Thái Anh rải bước tiếp tục. Học trò nhỏ còn nói tiếng Kinh rành hơn cái người kia nữa.

Phác Thái Anh và Sà Pai là hai cô trò thân thích nhất. Đã biết qua nhà của các bạn nhỏ khác, thiết nghĩ không biết nhà Sà Pai thì không có trải nghiệm. Nên quyết định sẽ đến cho biết.

[Lichaeng] Tây Nguyên Dễ ThươngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ