Trăng ở Tây Nguyên về đêm sáng lung linh, còn tròn như bi ve, lăn qua lăn lại như bột không chỗ nào xấu, rất láng mịn và mềm, nhão.
Và Trăng nằm trong đôi mắt của Phác Thái Anh.
Phác Thái Anh ngồi trên xích đu trước sân. Cằm hướng về trời, da đã trắng, tóc cũng rất dài, ba mươi tuổi vẫn biết nhờ gió làm bồng bềnh mái tóc như còn trẻ lắm. Nhưng đẹp như vậy thì không phải là người ở trần gian. Cầm cái bánh ngọt, ăn đã hơn nửa giờ, chưa hết cái bánh, thì đang nghĩ đến ai nữa đó...
-"..." Phác Thái Anh lật cổ tay ra xem giờ.
Bây giờ là chín giờ ba mươi nhăm. Mười giờ người ta có vợ.
Có uổng quá không. Mười giờ Lạp Lệ Sa múa cồng chiêng...Nghe nói, năm nào cũng đẹp vậy, múa giỏi trong buôn, năm nay Lạp Lệ Sa mười tám tuổi, có thể lấy vợ.
Phác Thái Anh cũng muốn đến, nhưng cũng không muốn đến. Đắn đo thì có khi sẽ làm không tốt việc xem ca múa chiêng.
Muốn đến là vì, đến cho biết Tây Nguyên có truyền thống múa chiêng ra làm sao, gặp học trò mấy ngày lễ được nghỉ, gặp phụ huynh của mấy đứa nhỏ. Còn không muốn đến, có lẽ là sợ đau trái tim đó. Nhìn người mình yêu thích, múa chiêng cùng một người con gái có giọng hát hay, thì sao không buồn.
Thà ngồi đây, tối rồi thì vào ngủ. Đừng đi đâu cho mỏi chân, mỏi trái tim.
-"Cô ơi ~"
Phác Thái Anh quay sang nhìn. Sà Pai kêu thêm tiếng nữa :
-"Cô!"
Phác Thái Anh cởi áo gió ra đứng dậy.
Sà Pai đang được Ki Hô cõng trên vai, hai anh em vui vẻ, tay xách nách mang đi tới.
Sà Pai trèo xuống, để vỏ lên tay cô giáo :
-"Này nè, là trái cây đó. Rất ngọt, con với anh Ki Hô hái." Sà Pai.
-"Bây giờ đi tới bãi đất trống để coi chiêng, sẵn đi ngang đây rủ bà Anh đi cùng." Ki Hô.
-"À, hôm nay chị mệt trong người quá. Chắc là không đi được rồi." Phác Thái Anh.
Sà Pai nắm lấy tay cô giáo :
-"Đi đi ? Đi đi cô..."
-"Cô muốn xem vợ của chị Sa không ? Đẹp lắm. Đẹp như là..." Sà Pai cười thít thít.
-"Thì đẹp lắm." Sà Pai.
-"Trắng, cao, tóc dài, mắt màu nâu. Mũi cao, môi hồng, cái má tự đỏ mỗi khi nhìn thấy chị con là được..." Sà Pai.
-"Đi đi mà ?" Sà Pai bĩu môi.
...
-"Ở đó có nhà sàn, nhà đó trưng ngà với thảo mộc. Có cái sân, rất là rộng, mình ngồi thành vòng tròn trên thân gỗ, người chơi chiêng sẽ bước vào giữa vòng tròn, khuấy lửa. Sau đó thì cầm dùi đánh chiêng." Ki Hô.
-"Càng đánh mạnh, càng tỏ ra có sức khỏe." Ki Hô.
Đứng trước cổng, người ta nheo nhóc. Phác Thái Anh ngồi thụp xuống, nắm lấy tay Sà Pai.
Sà Pai nhìn mặt mũi của cô giáo không tốt, đôi mắt rất lấp lánh, Phác Thái Anh cực kỳ muốn về.
Nên Sà Pai xua tay vô tâm như bộ dạng giàu nghị lực của Lạp Lệ Sa, mở miệng nói :
