𝟑𝟖

14 3 0
                                    

Jeon Jungkook không bảo đảm tương lai với người ta, cũng chưa bao giờ nói mãi mãi.

Đây là lần đầu tiên.

Lúc anh nói ra khỏi miệng, ngay cả bản thân anh cũng sửng sốt.

Chaeyoung, sau này năm mới hằng năm, đều trải qua với anh đi.

Anh muốn hàng năm đều có em.

Anh không thích thế giới này, cũng đúng là không có ước mơ vào ngày sau, nhưng nếu như mỗi năm đều có em ở bên cạnh anh, dường như anh sẽ có chút mong đợi vào tương lai

Vài ngày trước, Chaeyoung từng hỏi anh vấn đề kia, cho tới hôm nay, dường như anh muốn thay đổi đáp án.

Jeon Jungkook, chúng ta có thể có một ngày chia tay không?

Anh không biết.

Nhưng anh hy vọng chúng ta mãi mãi không chia tay.

———

Sau ngày đầu năm, tất cả mọi người đua nhau đi đến mọi nhà, mọi ngõ hẻm để chúc Tết.

Ngay cả Jungkook cũng bị ông cụ Jeon gọi về vài lần.

Mà Chaeyoung thì bởi vì lúc Park Hyunwook vừa qua đời, bà nội chạy vạy khắp nơi, những năm nay đã ít qua lại, mấy ngày nay cũng rất thanh nhàn.

Lúc Chaeyoung nhận được điện thoại của anh thì cô đang ở trong thư viện, cô cầm điện thoại chạy chậm ra ngoài, nhận cuộc gọi: "Alo?"

Anh cà lơ phất phơ hỏi: "Đang ở đâu thế?"

"Thư viện." Chaeyoung nhỏ giọng nói: "Anh thì sao?"

"Khu nhà cũ." Anh không kiên nhẫn "chậc" một tiếng: "Phiền lắm."

Chaeyoung cười rộ lên: "Có nhiều họ hàng lắm sao?"

"Cũng không quen, ông đây cho bọn họ đồ Tết gì đây?"

Chaeyoung vuốt lông anh: "Được rồi, anh cố chờ một lát nữa là có thể đi rồi."

"Tối nay em ăn cơm với anh."

"Được." Chaeyoung đồng ý.

Lúc này, bên Jungkook có âm thanh, hình như là người giúp việc trong nhà, hỏi anh buổi tối có muốn ăn gì không.

Jungkook nói cơm tối không ăn ở đây.

Ông cụ Jeon vừa vặn đi tới, nghe vậy thì hỏi anh tại sao.

Anh tựa trên ghế salon, nghiêng chân, lười biếng nói: "Ăn với bạn gái của cháu."

Chaeyoung nghe xong, nhịn không được tai nóng lên: "Anh nói gì đó?"

Cũng may ông cụ Jeon cũng hiểu rõ tính cách của cháu mình, giữa trưa có thể mời vị khách quý này về ăn bữa cơm đúng là không dễ gì, coi như là cho anh mặt mũi, cũng không nói thêm gì nữa.

Cúp điện thoại, Chaeyoung lại học một lát, nhận được tin nhắn của Jungkook thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Lee Dongmin nghiêng đầu nhìn cô: "Hôm nay về sớm như vậy à?"

"Ừm." Chaeyoung cười cười: "Muốn ra ngoài ăn cơm."

Dongmin nhíu nhẹ lông mày, nhưng không nói gì.

Chaeyoung bước nhanh xuống lầu, thấy Jungkook từ xa, cô chạy tới: "Sao lại mặc ít thế?"

"Không lạnh." Jungkook cầm cặp sách của cô "Muốn ăn gì?"

Chaeyoung nghĩ ngợi: "Thịt nướng."

Ăn thịt nướng sẽ ấm áp hơn.

Hai người tìm một quán thịt nướng, vừa ăn xong thì Jaehyun gọi điện tới hỏi anh buổi tối có muốn đi đánh bài hay không.

Mấy ngày nay, Jungkook rất ít tham gia vào hoạt động của bọn họ, phần lớn là uống rượu ca hát, anh cũng không có nổi hứng thú, vì vậy mấy loại chuyện lặt vặt này Jaehyun cũng rất ít gọi anh.

Không đợi Jungkook từ chối, Jung Jaehyun liền quăng xuống một câu: "Ba thiếu một, chờ mày nữa thôi." Rồi trực tiếp cúp máy.

Jungkook giật giật khóe miệng, để điện thoại di động xuống.

Chaeyoung hỏi: "Đi không?"

"Em muốn đi không?" Jungkook nói: "Em không muốn thì không đi."

"Em đi được."

Thật ra Chaeyoung không hy vọng anh một mực không liên hệ với mấy người bạn kia, tuy không ít bạn bè rượu thịt, nhưng thỉnh thoảng có thể tụ họp lại cũng không tệ, ít nhất thì sẽ sôi nổi hơn.

"Em đi cùng anh." Chaeyoung nói.

———

Jungkook mở địa chỉ Jaehyun cho, lên tầng.

Mở cửa phòng, mọi người lập tức nhao nhao nói bây giờ mời anh đến một chuyến càng ngày càng khó rồi, lại thấy Chaeyoung sau lưng thì ồn ào nói anh sao yêu đương lại dính người như vậy.

Jungkook không muốn hùa theo bọn họ, nở nụ cười, đi qua ngồi xuống.

Anh không hay đánh bài, trước kia chỉ chơi mấy lần lúc rảnh rỗi nhàm chán.

Nhưng động tác trộn bài lại rất chuyên nghiệp, xương ngón tay thon dài phối hợp với một loạt động tác uyển chuyển thoạt nhìn càng thêm đẹp.

Trộn bài xong, anh nghiêng đầu hỏi: "Biết đánh không?"

"Biết quy tắc thôi." Lúc bé, Chaeyoung nhìn Lee Dahee đánh bài chơi mạt chược, trong lúc bất tri bất giác đã học được.

"Vậy em đánh nhé?"

Chaeyoung vội vàng xua tay: "Em chưa đánh bao giờ."

Những người khác cười giỡn nói: "Chị dâu đến chứ, dù sao anh Kiêu có tiền! Thua thì đều tính anh ấy, vừa vặn cho bọn em kiếm được tiền mừng tuổi."

"Tiền mừng tuổi cũng được." Jungkook ngậm điếu thuốc cười khàn khàn, lười biếng nói: "Chỉ cần gọi bố."

Mọi người cười mắng.

Đến lượt anh ra bài, anh ném ra một đôi, lại hỏi Chaeyoung, thấp giọng: "Thua thì tính cho anh, có muốn thử một chút không?"



"Em xem trước một chút." Chaeyoung nhỏ giọng nói: "Có khi cũng quên đánh như thế nào rồi."

Cô yên tĩnh ngồi sau lưng Jungkook nhìn anh đánh bài.

Mặt bàn bên cạnh bày đầy hoa quả, dâu tây, việt quất, dưa vàng đều có, cái miệng nhỏ của Chaeyoung lại ăn hoa quả.

Bỗng nhiên, Jungkook nghiêng mặt qua, há miệng.

Chaeyoung khựng lại, ngắt dâu tây trên lá cây, bỏ vào trong miệng anh.

Đám nam sinh kia "Ôi" một tiếng, cả người không được tự nhiên nhíu mày: "Sắp xong rồi, sang năm mới rồi còn ngược cẩu."

Chaeyoung cúi đầu xuống, đỏ mặt.

Jeon Jungkook không biết xấu hổ cười theo, lại nghiêng đầu liếc Chaeyoung, kêu dừng lại: "Sắp xong rồi, làm cho ai đó giận thì đều ra ngoài quỳ cho tao."

Chaeyoung: "..."

Nói như tính cô xấu lắm vậy.

Rõ ràng động một chút lại tức giận là anh.

Anh nói lời này vừa thân mật lại vừa dung túng.

Mặc dù biết Park Chaeyoung không tầm thường, là người bạn gái lâu nhất trong số bạn gái của Jungkook, nhưng khi nghe anh nói lời này vẫn còn sửng sốt.

Cái này thật sự không giống Jeon Jungkook trước kia.

Vì vậy không khỏi nhìn Chaeyoung với cặp mắt khác.

Nhìn cô gái chỉ có thông minh ngoan ngoãn, thật đúng là có chút bản lĩnh, có thể quản Jeon Jungkook dễ bảo như vậy.

Một ván chấm dứt, thắng thua đồng đều, Jungkook thắng rất nhiều.

Anh đứng dậy, kéo Chaeyoung ngồi xuống: "Chơi đại đi, không cần sợ thua."

"Em sẽ cố gắng cho anh thua ít một chút." Chaeyoung nhẹ nói.

Tay của Chaeyoung nhỏ, cầm bài không chắc, sửa bài cũng chậm, những người khác cũng không vội, chờ cô chậm rãi sửa lại, nhưng sau khi chính thức ra bài thì dần dần thấy suy nghĩ không đúng rồi.

Chaeyoung ra bài rất nhanh, đã nghĩ xong muốn ra cái gì, thậm chí ngay cả bọn họ ra cái gì cũng đã dự đoán xong, không chậm chút nào.

Jungkook ở một bên nhìn xem, nhướn mày.

Ván đầu tiên, Chaeyoung thắng.

Mọi người nói cô thâm tàng bất lộ, Chaeyoung nhếch môi đáp là số mình tốt, bài không tệ.

Đúng là bài của cô không tệ, nhưng qua mấy ván nữa, mọi người đã phát hiện không được bình thường.

Cô đánh bài này cũng quá chính xác, mỗi lần ra bài đều vừa vặn có thể chặn người tiếp theo, bài trong tay càng ít thì cô chặn càng chuẩn.

Lúc cô gái nhỏ đánh bài hết sức chăm chú, rất nghiêm túc và đứng đắn.

Không đầy một lát, bàn bên cạnh bàn đã thắng được một chồng chip, nhưng 20 phút sau, một ván kết thúc.

Jung Jaehyun không dư một cái chip nào, ngẩn người nhìn bài trước mặt, hỏi: "Chaeyoung, có phải cậu biết tính bài không?"

Chaeyoung tạm dừng, gật đầu: "Có thể nhớ kỹ những quân bài đã ra."

"..."

Vốn tưởng rằng cô chưa từng đánh bài thì có thể mượn cơ hội này bắt được một khoản to của Jungkook.

Nhưng lại quên, người ta đây chính là học thần có thể thi Toán được điểm tối đa.

Qua mấy ván nữa, Chaeyoung lại thắng không ít.

Jungkook ở một bên nhìn xem, cười khẽ: "Em đây là đến kiếm tiền cho anh đấy."

Không đánh đến khuya, Jungkook đứng dậy muốn đi, bạn bè lôi kéo không tha, nói là người thắng không thể nói kết thúc.

Jungkook nhướn mày: "Tao đưa cô ấy về trước."

"Được, vậy đưa xong nhớ về đánh tiếp đó." Có người nói: "Chị dâu không đánh cũng đợi bọn em thắng trước rồi đi!"

Jungkook kéo Chaeyoung rời đi.

"Lát nữa anh có quay lại không?" Chaeyoung hỏi. 

TRUỴ LẠC | 𝐉𝐞𝐨𝐧𝐫𝐨𝐬𝐢𝐞 |Where stories live. Discover now