Chaeyoung nghe ra ngụ ý của anh, cả người cứng đờ.
Jungkook càng đến càng gần, nhưng cằm bị anh nắm lấy, vì bị dọa sợ nên cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to hai mắt.
Jeon Jungkook vẫn bình chân như vại quan sát phản ứng của cô, đến khi môi sắp chạm tới thì Chaeyoung đột nhiên nghiêng người né tránh.
Động tác quá mạnh, tay cô không cẩn thận làm đổ một cái ly thủy tinh trên bàn trà.
"Keng" một tiếng, đập vào cạnh bàn.
Động tác của Jungkook dừng lại, khoảng cách và hành động vẫn giữ nguyên như cũ.
Chaeyoung lùi về sau, cúi đầu, bởi vì hoảng sợ nên lồng ngực phập phồng.
Xong rồi.
Anh nhất định sẽ tức giận.....
Ai ngờ giây tiếp theo anh lại cười rộ lên.
Anh dựa vào sô pha, nghiêng đầu cười, giọng nói khàn đặc vì bị cảm từ cổ họng phát ra giống như tiếng pháo (?????).
"Tôi còn tưởng cậu có thể giả bộ ngoan ngoãn đến cùng cơ đấy." Anh nói: "Xem ra cũng không phải vậy "
"....."
Chaeyoung nghĩ sao tính cách người này có thể tệ như vậy chứ?
Anh đã sớm nhìn thấu cô, biết cô không giống với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, anh không hỏi tại sao, cũng không quan tâm cô đối xử với anh thế nào, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ cô lúng túng đỏ mặt.
Mặt Chaeyoung càng đỏ thêm.
Jungkook nhìn một lát, cười nói: "Về đi."
Chaeyoung ngạc nhiên.
Anh nhướn mày: "Không phải có lớp học à?"
———
Chaeyoung trở về trường thì vừa kịp lớp ôn thi bắt đầu.
Chỉ có cô và Dongmin lọt vào cuộc thi Vật Lý cấp quốc gia, giáo viên tìm một phòng học nhỏ để dạy cho hai người.
Lee Dongmin thấy cô tới, thấp giọng hỏi: "Không phải cậu nói sẽ không đến sao?"
Chaeyoung: "Lúc đầu có chút việc."
Lee Dongmin cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Sau khi lớp ôn kết thúc, Chaeyoung thu dọn cặp sách rồi đi ra ngoài.
Mina kéo cánh tay cô, lôi cô xuống chỗ ngoặt cầu thang nói chuyện.
Gần đây Mina vừa gặp đã yêu một anh chàng lớp 12, nhưng lại không dám xin số điện thoại, cũng không dám chủ động làm chuyện gì, chỉ dám nói với Chaeyoung rằng chàng trai kia đẹp ra sao.
Park Chaeyoung không có nhiều ấn tượng với vẻ ngoài mà cô ấy miêu tả, hỏi: "Cậu có ảnh chụp không?"
"Tớ làm sao dám chụp ảnh anh ấy." Mina nói: "Dù sao cậu chỉ cần biết anh ấy siêu cấp đẹp trai là được!"
Chaeyoung nghĩ nghĩ, hỏi: "So với Jeon Jungkook thì sao?"
"Tất nhiên là Jeon Jungkook đẹp hơn rồi." Mina cười ra tiếng: "Cậu ta chính là giáo thảo được mọi người công nhận đấy, nhưng có quá nhiều người thích cậu ta, thích cậu ta quá đau khổ, chỉ có kẻ ngốc mới thích cậu ta."
Chaeyoung im lặng.
"Chaeyoung!" Lee Dongmin chạy đến từ phía sau.
"Sao vậy?"
"Ngày mai là thứ bảy, chúng ta cùng đến thư viện học bài đi!"
"Ngày mai à?" Chaeyoung nghĩ nghĩ: "Mình không biết mai có bận gì khác hay không nữa, tớ sẽ gửi tin nhắn cho cậu sau nhé."
Dongmin gật đầu: "Được."
Lúc đi đến cổng trường, Chaeyoung đột nhiên đứng lại.
Jeon Jungkook dựa lưng vào thân cây cổ thụ cao vút ở cổng trường, lười biếng, ánh hoàng hôn chiếu lên người anh, xung quanh sáng rực.
Không ít cô gái nhìn anh.
Bỗng nhiên, anh ngẩng đầu nhìn Chaeyoung.
Sau khi nhìn nhìn thấy Lee Dongmin đang đứng bên cạnh cô, anh khẽ cau mày khó nhận ra.
Anh cất bước đi tới.
Tim Chaeyoung thoáng chốc đập nhanh hơn.
Mina cũng nhìn thấy Jungkook, nhưng không quá để ý, mãi đến khi anh càng ngày càng đi đến gần, cuối cùng dừng lại trước mặt Chaeyoung.
"Đến bệnh viện hay là quán game?" Anh rũ mắt, giọng nói nhàn nhạt.
Miệng Mina mở to đến đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vào.
Chaeyoung nắm chặt vạt áo đồng phục: "Quán game."
"Vậy đi thôi."
Vừa nói anh vừa xoay người, không giải thích hành động của mình lúc này, cũng không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh
Park Chaeyoung do dự hai giây rồi nhỏ giọng nói với Mina "Tớ đi trước", sau đó im lặng đuổi theo Jeon Jungkook.
"Chaeyoung." Lee Dongmin bỗng nhiên trầm giọng gọi cô.
Chaeyoung dừng chân, quay đầu lại.
Dongmin chau mày: "Cậu thật sự muốn đi theo cậu ta?"
Vừa dứt lời, Chaeyoung lập tức nghe được tiếng xùy đầy mỉa mai của Jeon Jungkook.
Sợ hai người sẽ lại đánh nhau giống như lần trước, Chaeyoung lập tức nhìn anh, nhưng cũng không nhìn ra nhiều vẻ tức giận, rõ ràng chỉ đang chế giễu người khác.
Anh lười nói nói nhảm với Lee Dongmin, cũng không muốn làm trò cười cho mọi người.
Anh xách cặp Chaeyoung lên, gỡ quai cặp ra khỏi tay cô, cầm ở trên tay.
"Cho cậu một phút để giải quyết." Jeon Jungkook nói xong thì cầm cặp cô đi trước.
Chaeyoung tốn không hết một phút, bởi vì cô căn bản không biết phải giải thích mối quan hệ giữa mình với Jungkook như thế nào, cô liếc Lee Dongmin, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy không giống như cậu nghĩ đâu."
Mặc kệ mẹ của hai người có khúc mắc gì, cũng không quan tâm ai là người bị hại, Jeon Jungkook đều là người vô tội.
Mà bây giờ, cô đã xác định được Jungkook không phải là người xấu.
Có thể tự cao, có thể vô cùng tùy tính, có thể đa tình nhưng nói về bản chất thì anh không phải người xấu.
Dongmin dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: "Cậu đứng về phía cậu ta."
"Tớ không đứng về phía ai cả." Chaeyoung lắc đầu, "Dongmin, cậu là người bạn quan trọng của tớ, nhưng cậu không thể hạn chế tớ tiếp xúc với ai."
———
Jungkook cố ý đi nhanh hơn.
Chaeyoung đuổi theo anh mệt đến thở hổn hển, vừa ổn định lại hơi thở vừa hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Anh trầm giọng nói: "Tiện đường."
"Bệnh cảm đã đỡ hơn chưa?"
"Gần khỏi rồi."
Anh bước chậm lại hơn một chút, cuối cùng Chaeyoung cũng có thể đi chậm lại: "Giọng nói của cậu hình như còn hơi khàn, buổi tối trước khi đi ngủ nhớ uống một liều thuốc tôi để trên bàn trà."
"Ừ."
Giọng nói của anh vẫn rất nhạt, tích chữ như vàng, lại còn khó ở.
Chaeyoung im lặng đi bên cạnh anh, cũng không biết phải dỗ anh thế nào, chỉ có thể cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân để anh không để ý đến.
Đi thẳng đến quán game, Jungkook cũng không nói với cô thêm lời nào.
Chaeyoung đi đến trước quầy như thường lệ, vừa xem quán vừa làm bài tập, Jeon Jungkook tùy tiện tìm một máy chơi game để chơi, phiếu điểm bên chân ngày càng tăng lên không ngừng phun ra một xấp.
YOU ARE READING
TRUỴ LẠC | 𝐉𝐞𝐨𝐧𝐫𝐨𝐬𝐢𝐞 |
RomanceMọi người ở trường trung học Sejong đều biết, Park Chaeyoung hướng nội yên lặng, Jeon Jungkook đường hoàng khó thuần. Hai người khác nhau một trời một vực, đánh tám cái gậy tre đến cũng không ở cạnh nhau. Ai cũng không nghĩ tới, có một ngày, hai ngư...